Edit: kaylee
"Cố cô nương."
Hạ Tử Hi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi: "Trận chiến đấu này, ngươi có nắm chắc không?"
Nghe vậy, Cố Nhược Vân cười cười: "Ta có thể nói không sao? Nhưng mà, ta không thể không thắng lợi! Vì Ngọc nhi, cũng vì bản thân ta!"
Sớm hay muộn nàng và Thi Vân đều sẽ có một hồi chiến đấu, loại chiến đấu này thật giống như là mệnh trung chú định (đã định sẵn trong số mạng), bất luận như thế nào, nàng đều phải bước qua một bước hôm nay, nếu không sau này nàng sẽ không cách nào trở thành một cường giả!
Ngay tại lúc Hạ Tử Hi còn muốn nói gì đó, phía sau truyền đến một giọng nói già nua.
"Hi nhi, con chờ xem trước đi."
"Phụ thân?"
Hạ Tử Hi kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt già nua suy yếu tái nhợt của Hạ lão gia tử: "Thân thể của người…...."
"Khụ khụ," Hạ lão gia tử ho khan hai tiếng, suy yếu cười: "Đã tốt hơn nhiều, Hi nhi, trên người nha đầu kia có một thứ những người khác không có! Chính là nghị lực! Nhất là nghị lực mang theo cảm tình, nàng nhất định sẽ đi trên đường người bình thường đi không lên kia."
"Nghị lực?"
Hạ Tử Hi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thiếu nữ phía trước: "Con chỉ biết là, Cố cô nương có một loại lực lượng làm cho người ta an tâm, loại lực lượng này làm cho bất luận kẻ nào đều có thể cảm nhận được, chỉ cần có nàng ở, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, phụ thân, con không biết Ngọc nhi và Cố cô nương có quan hệ như thế nào, cũng không biết khi nào thì bọn họ nhận biết nhau, nhưng mà, con có thể nhận thấy được, sở dĩ Cố cô nương đến Hạ gia, cứu mạng của con, chính là vì Ngọc nhi."
Ngọc nhi hắn là vô cùng may mắn, vậy mà gặp gỡ nàng................
Cố Nhược Vân nhẹ nhàng bước lên trước, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ khuôn mặt thanh lệ kia.
Xôn xao!
Ngay tại một khắc này, Thi Vân đột nhiên đi mấy bước về phía trước, ngay sau đó uy áp trên người đều thi triển hết ra, sau khi cảm nhận được vô cùng vô tận áp bách kia, sắc mặt mọi người đều biến đổi, kinh ngạc kêu lên.
"Võ Hoàng? Làm sao có thể? Thi Vân tuổi còn trẻ, thế nào nhanh như vậy đã đạt đến Võ Hoàng?"
Hiện giờ Thi Vân này cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, ở tuổi này đã đến đạt Võ Hoàng, nếu thiên phú bực này truyền ra ngoài, chính là Tam Đại Chế Tài đại lục cũng sẽ vì thế mà khiếp sợ!
Toàn bộ đại lục, trừ bỏ Cố Thiên đã tử vong ra, cũng chỉ nghe nói đệ tử Thiên Khải Tôn Giả Linh Tông thu vài năm trước mới có thiên phú bực này! Nhưng Thi Vân vậy mà cường hãn đến trình độ như thế.
Sắc mặt Hạ lão gia tử cũng trầm xuống, ông biết Thi Vân có thiên phú cường hãn, cũng chỉ nghĩ rằng nhiều nhất ả đã đột phá tới Võ Vương cao cấp, không ngờ rằng, sẽ là cường giả cấp bậc Võ Hoàng.
Khó trách hai lão gia hỏa Vu Sơn và Lâm Vân sẽ nghe theo hiệu lệnh của nàng.
Lãnh Ngôn Phong nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Cố Nhược Vân, ngươi cũng thấy được thực lực của Thi Vân sư muội rồi, nếu hiện tại ngươi nhận thua, tất cả đều còn kịp."
"Nhận thua?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, mặt mày bình tĩnh lạnh nhạt ngóng nhìn đứng bạch y thiếu nữ ở phía trước bản thân, gợi lên khóe môi nở nụ cười: "Cố Nhược Vân ta chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, nếu nàng muốn chiến, tất nhiên phụng bồi đến cùng!"
Nhìn bình tĩnh tự nhiên trên mặt thiếu nữ, vẻ mặt của Lãnh Ngôn Phong có chút phức tạp, thiếu nữ yếu đuối vô năng kia bốn năm trước thật sự thay đổi……….
Nàng trở nên kiên cường như thế, chói mắt như thế........
Đáng tiếc, bất luận nàng có vĩ đại cỡ nào, hôm nay tất nhiên sẽ chết non tại đây!
Ai bảo nàng lớn mật khiêu khích Thi Vân sư muội.
"Ngươi xuất ra vũ khí đi."
Thi Vân nhíu mày cười, giọng điệu ôn hòa trước sau như một, không có vì vừa rồi đối phương khiêu khích mà tức giận, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt vẫn mang theo nhu hòa: "Cố cô nương, ta chờ chiến một trận với ngươi, đã thật lâu, ta đã sớm biết lấy tính cách của ngươi, bất luận thực lực của ta rất mạnh ngươi cũng không có khả năng thoái nhượng (thối lui nhượng bộ), một khi đã như vậy, chúng ta đây kết thúc ân oán giữa chúng ta ở chỗ này."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...