Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Edit: kaylee

Sau khi biết Cố Nhược Vân rời đi cấm địa, Thanh Minh chờ đợi ở ngoài lập tức vội vã chạy lại, cung kính nói: "Tham kiến thiếu chủ, thiếu phu nhân."

"Thanh Minh, ngươi lấy ra những dược liệu đó."

Thiên Bắc Dạ giơ tay lên, lập tức lấy danh sách dược liệu Cố Nhược Vân vừa viết đến trong tay, lạnh giọng phân phó nói: "Hạn ngươi trong vòng một khắc chung hoàn thành việc này."

"Tuân lệnh."

Thanh Minh chậm rãi đứng dậy, tiếp nhận danh sách dược liệu, sau đó dáng vẻ muốn nói lại thôi.

"Còn có việc?" Thiên Bắc Dạ nhíu mày, âm thanh âm trầm trước sau như một.

"Thiếu chủ," Thanh Minh trầm mặc một lúc lâu, mới lấy được dũng khí: "Trong khoảng thời gian này, Minh phủ đã xảy ra một chút chuyện..."

Sắc mặt Thiên Bắc Dạ càng ngày càng lạnh.


Đương nhiên, hắn không phải tức giận vì chuyện của Minh phủ, mà là đang trách Thanh Minh này không có nhãn lực.

Mình vừa cùng Cố Nhược Vân gặp lại không lâu đã lại tách ra ba tháng, kết quả sau khi hắn lĩnh mệnh còn không rời đi, cũng dám ở trong này quấy rầy bọn họ ở cùng một chỗ! Này không phải là không có nhãn lực thì là cái gì?

Rõ ràng, Thanh Minh cũng cảm nhận được Thiên Bắc Dạ bất mãn, trái tim không tự chủ được dâng cao lên, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Ngay tại lúc Thanh Minh sắp không chịu nổi uy áp Thiên Bắc Dạ tản mát ra, âm thanh âm trầm của nam nhân chậm rãi vang lên: "Minh phủ xảy ra chuyện gì ta không có hứng thú biết! Hiện tại ta không hy vọng bất luận kẻ nào đến quấy rầy chúng ta, ngươi nghe hiểu rõ?"

Tuy rằng Minh phủ này là đã từng thế lực Thiên Bắc Dạ sáng lập, nhưng mà, so với chuyện của Minh phủ, không có gì quan trọng hơn việc hắn và Cố Nhược Vân ở cùng một chỗ.

Bởi vậy, hắn không chờ Thanh Minh nói xong tình huống của Minh phủ, đã dọa hắn chạy ra ngoài.

"Vâng, thiếu chủ, thuộc hạ tuân mệnh."

Thanh Minh lau lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, vội vàng vội vàng rời đi nơi này, đi làm chuyện Thiên Bắc Dạ giao cho hắn. Về phần tình huống của Minh phủ... Vẫn là để bản thân thiếu chủ đi giải quyết, mình sẽ không tiến vào rủi ro này.

...


Nội tình Minh phủ cường đại mà phong phú, vì vậy Thanh Minh không rời đi bao lâu, đã cầm dược liệu luyện chế Diên Niên Ích Thọ đan lại.

Đối với hiện giờ Cố Nhược Vân mà nói, luyện chế Diên Niên Ích Thọ đan là chuyện vô cùng đơn giản, vì vậy, nàng không dùng bao nhiêu thời gian đã luyện chế ra một lò đan dược! Rồi sau đó, nàng đưa đan dược tổ trưởng lão cần dùng tới trong tay Thanh Minh, nhàn nhạt nói: "Những đan dược này ngươi cầm giao cho bọn hắn."

Thanh Minh sợ run một chút, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Dạ.

Nhìn thấy ánh mắt của Thanh Minh, Thiên Bắc Dạ có thể là cảm thấy thật không hài lòng, mày không tự chủ được nhăn chặt lại.

"Từ nay về sau, thiếu phu nhân có quyền uy lớn nhất Minh phủ, mệnh lệnh của nàng ngươi phải chấp hành!"

Quyền uy lớn nhất?

Nói cách khác, so với tổ trưởng lão, còn có thiếu chủ đều lớn hơn?

Thanh Minh ngây ngốc chớp mắt, lại cũng không dám chần chờ nữa, cung kính nói: "Thuộc hạ tuân lệnh! Nhưng mà, các ngươi không đi, tổ trưởng lão lại như thế nào tin phục thuộc hạ ăn vào những đan dược này?"

Thiên Bắc Dạ nhìn Thanh Minh: "Ngươi chỉ cần đưa đan dược cho bọn hắn, ăn hay không là vấn đề của bọn họ, mặt khác, sau khi bọn họ ăn vào đan dược, lập tức làm bọn hắn đến tộc đường gặp ta!"

Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ không có lại nói thêm cái gì, ôm Cố Nhược Vân đi đến ngoài sân.

Trước kia hắn nể tình thân thể mấy lão già kia suy yếu, mới có thể đến sau núi gặp bọn họ. Hiện giờ có Diên Niên Ích Thọ đan, làm cho bọn họ sống lâu vài năm không có vấn đề! Hắn cũng không cần phải đi gặp bọn họ! Mà là làm bọn họ tới gặp hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui