Nhìn nam tử trẻ tuổi bị chính mình đánh ngã xuống đất, Mộc Anh củng củng nắm tay, chậm rãi đi xuống lôi đài, đi về phía đội của mình.
" Mộc Anh, chúc mừng ngươi lại lần nữa thông qua tỷ thí!"
Bọn người Đổng Phương không nhịn được kích động lên, có lẽ mấy ngày ở chung trong rừng rậm Ác Linh đã làm cho tình cảm bọn họ dần dần bộc lộ ra, hiện tại mọi người cảm thấy vui vẻ từ trong nội tâm mà chúc mừng Mộc Anh.
Mộc Anh cười cười, con ngươi trầm ổn từ trước đến nay xuất hiện một mạt dao động, hắn cũng không quan tâm vị trí quán quân, nhưng cũng rất muốn biết bản thân mình có thể đi được đến đâu.
Tỷ thí kế tiếp không hề trì hoãn, tất cả mọi người từng cặp tiến lên, chỉ có Tô Lâm được tuyển thẳng vào trong vẫn lẳng lặng chờ đợi.
Vòng một kết thúc, chính là bắt đầu cho vòng tiếp theo, bởi vì năm người đã bị đánh rớt, hiện tại còn lại sáu người.
" Ta lại là số một."
Mộc Anh nhìn con số trong tay của mình, bất đắc dĩ cười cười: " Khônng biết lần này người ta đối mặt là ai."
Thực lực của hắn chỉ ở Siêu Phàm trung kỳ, chỉ cần không đối đầu ba người là Cố Nhược Vân cùng Lãnh Thương, và Tô Lâm, hắn liền có thể nắm chắc phần thắng.
" Cố Nhược Vân, ngươi này là bằng hữu của ngươi, đúng không?"
Đúng lúc này, một đạo tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai Cố Nhược Vân, làm cho Cố Nhược Vân khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nữ tử đang đi đến.
Trong mắt nữ tử tràn đầy oán độc, nhiều hơn vẫn là đắc ý: " Thực vừa khéo, hiện tại ta chính là đối thủ của bằng hữu ngươi."
Trong vòng ba ngày, cho dù khí chất của Tô Lâm đã thay đổi, nhưng ngạo mạn cùng ngoan độc đã ăn sâu vào trong xương tủy lại chưa từng thay đổi.
Bá!
Sau khi lời này của Tô Lâm rơi xuống, đừng nói là Mộc Anh, ngay cả sắc mặt của mấy người Đổng Phương đều biến trắng.
Vô luận lần nai là đối thủ của Mộc Anh, cho dù hắn có thua vẫn có thể toàn mạng lui xuống, nhưng làm bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ đến đối thủ của hắn sẽ là Tô Lâm! Lấy tính cách của Tô Lâm, căn bản sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào có quan hệ với Cố Nhược Vân!
" Cố Nhược Vân, tiếp theo trên lôi đài ngươi phải hảo hảo nhìn cho rõ, gia hỏa này chính là vết xe đổ của ngươi!"
Nói xong lời này, nàng liền hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng tới lôi đài.
Trên trán Mộc Anh không tự chủ được toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt cũng xuất hiện một mạt hoảng loạn, có thể thấy được Tô Lâm đã tạo áp lực tâm lý cho hắn.
" Mộc Anh, nếu ngươi đánh không lại cứ trực tiếp nhận thua! Trên lôi đài có quy định, chỉ cần ngươi nhận thua, nàng liền không thể ra tay đối với ngươi." Lục Vân nhăn lại mày liễu, giọng nói mang theo âu lo.
Mộc Anh hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình phải trấn định, hơi hơi gật đầu: " Được, ta hiểu rõ."
" Chậm đã."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...