Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

" Siêu Phàm hậu kỳ! Nàng thế nhưng là Siêu Phàm hậu kỳ! Khó trách nàng có dũng khí lớn như vậy lập giấy sinh tử cùng ta!" Tô Lâm gắt gao cắn cắn răng, đột ngột nàng cười lạnh lên, tươi cười kia lộ ra thần sắc ngoan độc, " Nhưng mà, Cố Nhược Vân, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội thắng ta, tuyệt đối không!"

...................

" Quyền thứ hai mươi!"

Oanh!

Nắm tay Cố Nhược Vân hung hăng dừng trên ngực Lâm U, sau đó chậm rãi thu tay lại, nhàn nhạt xoay người hướng phía sau đi đến: " Chúng ta đi thôi."

" Được."

Đổng Phương gật gật đầu, sau đó đồng tình nhìn Lâm U đang ngã trên đất không dậy nổi.


Xem thương thế này của Lâm U, phỏng chừng nửa năm đến ba năm cũng không thể hồi phục, cho nên tỷ thí Thiên Nguyệt đế quốc lần sau hắn cũng không có cơ hội tham gia nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đổng Phương tràn đầy thống khoái, ai kêu lúc trước Lâm U lại kiêu căng ngạo mạn làm gì? Cái này gọi là báo ứng đi.

Sau khi đám người Cố Nhược Vân rời đi, mọi người ở đây cũng tản ra, bởi vì bọn họ tìm tới nơi này là nghĩ có bảo vật được khai quật, chứ không phải vì chuyện này mà trì hoãn việc trước mắt. Đáng tiếc, cho đến giờ bọn họ lại không biết, Linh Hoàng quả mà bọn họ coi như bảo bối đã hợp nhất cùng một thể với Tá Thượng Thần.

" Lâm U."

Vô Hư trưởng lão bước nhanh đến trước mặt Lâm U, đem thân thể Lâm U nâng lên, nhíu chặt mày hỏi: " Ngươi thế nào rồi?"

" Khụ khụ!"

Lâm U ho ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đều là oán độc, nhưng mà thương thế rất nghiêm trọng không thể nói ra một chữ.

" Lâm U, ngươi yên tâm, sư phụ sẽ vì ngươi báo thù này!" Vô Hư trưởng lão hít sâu một hơi, ngăn chặn lửa giận trong lòng, gằn từng chữ một kiên định nói.

Cố Nhược Vân! Ngươi lại làm càn trước mặt ta như thế, tất nhiên ngươi phải trá giá đắt cho hành động hôm nay!

...........


Rừng rậm Ác Linh, so với bên ngoài ầm ĩ, giờ phút này sâu trong rừng rậm Ác Linh trở nên đầy yên tĩnh, loáng thoáng giữa đường còn có hơi thở cường đại.

Cố Nhược Vân dừng lại bước chân, nhìn về đám người Đổng Phương phía sau, nhàn nhạt nói: " Các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta."

Mọi người sửng sốt một chút, không hiểu nguyên nhân nhìn dung nhan thanh lệ của nữ tử.

" Cố cô nương, chúng ta đều đã đi đến nơi này, nếu cứ như vậy bỏ ngươi lại một mình, chúng ta thật sự có chút không yên lòng."

Đổng Phương nhíu nhíu mày, nói.

Đối mặt với ánh mắt quan tâm của mấy người này, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: " chỗ sâu nhất trong rừng rậm Ác Linh này, tất nhiên ta không thể không đi! Nếu các ngươi đi theo ta, chẳng những không thể giúp ta thậm chí sẽ làm liên lụy ta! Cho nên, các ngươi có thể lựa chọn ở chỗ này chờ ta hoặc ra bên ngoài rừng rậm Ác Linh chờ ta! một ngày trước khi vòng đào thải kết thúc, ta sẽ đến gặp các ngươi."

Mấy người đều trầm mặc xuống, trong lúc nhất thời không biết nên lựa chọn như thế nào.

" Cố cô nương nói không sai."


Sau một lúc trầm mặc thật lâu, giọng nói Mộc Anh chậm rãi vang lên, mang theo trầm ổn như cũ.

" Bằng vào thực lực của chúng ta, chẳng những không giúp được nàng còn sẽ liên lụy nàng! Ta tin lấy thực lực Cố cô nương tới tham gia tỷ thí Thiên Nguyệt đế quốc, khẳng định là muốn lấy đồ vật quan trọng, nếu thật sự chúng ta làm ra chuyện gì liền liên lụy nàng cũng bị đào thải, cho nên ta lựa chọn ở nơi này chờ Cố cô nương!"

Đổng Phương thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: " Cố cô nương, nếu ngươi yêu cầu chúng ta đi vào, cho dù vượt lửa băng sông chúng ta sẽ không bỏ ngươi một mình! Nhưng mà nếu ngươi không muốn chúng ta đi theo, chúng ta liền ở chỗ này chờ ngươi, ngươi nhất định phải sống sót trở về."

Không biết có phải hắn ảo giác hay không, hắn cảm thấy chỗ sâu nhất trong rửng rậm Ác Linh tựa hồ cất giấu thứ gì đó rất cường đại!

Nghe Đổng Phương nói, Cố Nhược Vân gật gật đầu, chợt đem ánh mắt chuyển hướng Tá Thượng Thần: " Yêu nghiệt, tuy nói ngươi đã thành công dung hợp với Hoàng Linh quả, nhưng bởi vì uy lực của Hoàng Linh quả này thân thể của ngươi cần thiết phải tu dưỡng một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi không thể chiến đấu, chờ ngươi hoàn toàn thích ứng với lực lượng mới có thể vận dụng linh lực, bởi vậy bây giờ ngươi cũng không cần đi theo ta."

Thật ra Tá Thượng Thần cũng không có phản đối quyết định của Cố Nhược Vân, hắn hơi hơi mỉm cười, trong mắt hoa đào hàm chứa ý cười: " Được, ta chờ ngươi trở về."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui