Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Lâm U cười lạnh một tiếng, trào phúng nhìn dung nhan Lý Thanh mang theo tia tức giận.

" Chỉ bằng ngươi đã vì nàng mà nói giúp một phen, liền có thể chứng minh nhân phẩm của nàng! Nếu không phải nàng mị hoặc ngươi, ngươi sẽ trợ giúp nàng sao?"

" Ngươi........."

Lý Thanh tức đến cả người run rẩy, vừa định phản bác lại thì phía sau truyền đến giọng nói thanh lãnh.

" nếu biết là ngươi đem hắn đả thương, vậy là tốt rồi, ngươi làm hắn bị thương bao nhiêu ta liền trả lại ngươi bấy nhiêu, như thế nào?"

Đổng Phương sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn dung nhan thanh lệ của nữ tử, ánh mắt lộ ra thần sắc phức tạp.

Nàng đây là........muốn vì mình xả giận?

Cho dù là làm trò trước mặt cường giả đế quốc?

Nghĩ đến đây, trong lòng Đổng Phương nổi lên một trận cảm động, đáy lòng cũng càng thêm kiên định thần phục Cố Nhược Vân.

" Chỉ bằng ngươi?" Lâm U cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, " Thực lực của ngươi còn chưa đủ cùng ta giao chiến!"


" Đổng Phương, vừa rồi hắn đánh ngươi mấy cái?"

Cố Nhược Vân không có trả lời Lâm U, nàng quay đầu nhìn về phía Đổng Phương hỏi.

" Một... một quyền," Đổng Phương nuốt một ngụm nước miếng, " Bất quá, những người khác cũng đánh ta vài cái."

" Được, ta hiểu rồi," Cố Nhược Vân nhàn nhạt nói, chợt đem ánh mắt chuyển hướng về mấy người Lục Vân, hỏi lại lần nữa, " Còn các ngươi? Tổng cộng đã chịu bao nhiêu quyền, từng người một báo lên con số chính xác cho ta."

Mọi người đều sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau, không biết nên trả lời Cố Nhược Vân như thế nào.

Nhưng thật ra Mộc Anh không có nghĩ nhiều, thành thật trả lời nói: " Ta đã thống kê qua, mấy người chúng ta tổng cộng chịu hai mươi quyền."

" Hai mươi cái sao?" tầm mắt Cố Nhược Vân chuyển hướng về phía Lâm U, bình tĩnh nói, " Ta đây không nhiều cũng không ít, trả lại ngươi hai mươi quyền, như thế nào?"

" Ha ha ha."

Lâm U cười ha ha hai tiếng: " Ngươi chân yếu tay mềm như thế kia, liền tính cho dù ta đứn một chỗ cho ngươi đánh hai mươi quyền, ngươi cũng không thể đánh ta xê dịch một bước! Tới đây, ngươi cứ tới đây đánh ta! Ta thật muốn nhìn thấy đến cuối cùng người mất mặt là ai."


Khi nói lời này, Lâm U chỉ vào ngực chính mình, kiêu ngạo lớn tiếng nói.

Vô Hư trưởng lão nhíu nhíu mày, cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là lẳng lặng đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.

" Ngươi xác định đứng im để ta đánh?" Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, giọng nói mang theo một mạt cười như không cười.

Mấy người Lục Vân nhìn Lâm U giống như nhìn một kẻ ngu ngốc.

Lâm U này chỉ là một Siêu Phàm trung kỳ mà thôi, Cố Nhược Vân đã tới Siêu Phàm hậu kỳ, hắn còn muốn đứng im hơn nữa không có bất cư phòng bị gì để cho nàng đánh? Gia hỏa này có phải chán sống rồi hay không, muốn người khác tiến hắn một đoạn đường?

Đương nhiên, trong lòng Lâm U cũng không có nghĩ như vậy.

Chính mình không có bất cứ phòng bị nào tùy tiện để cho nàng đánh, đến lúc đó Cố Nhược Vân không thể làm hắn lay động một chút, tất nhiên sẽ đánh mất mặt mũi, như thế cũng coi như vì Tô Lâm nhả ra một ngụm oán khí.

" Hừ, đến đây đi, dùng hết toàn bộ lực lượng của ngươi đánh ta! Ta thật muốn cho ngươi hiểu rõ, giữa ta và ngươi có bao nhiêu chênh lệch!" Lâm U cười lớn, kiêu ngạo quát.

" Được."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, người khác đã thịnh tình mời mọc nàng như vậy, nàng còn khách khí làm gì?

Ngay tư đầu Vô Hư trưởng lão cũng không có nói tiếng nào, nhưng khi nhìn thấy nắm tay Cố Nhược Vân có linh khí bao bọc, sắc mặt đại biến, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng mà cũng đã không kịp rồi, khi hắn định ra tay chặn lại thì nắm tay của Cố Nhược Vân đã đánh lên ngực Lâm U.

Oanh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui