Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

" Không được! Cứ như vậy căn bản là không được! Ta giết một con linh thú sẽ lên một con khác! Dựa theo tốc độ như vậy, phỏng chừng rất nhanh nơi này sẽ xuất hiện tới mấy chục vạn linh thú! Ta nhất định phải nghĩ biện pháp khác, bằng không sẽ táng thân ở chỗ này!"

Nhìn linh thú chạy như điên từ xa tới, biểu tình Cố Nhược Vân càng thêm ngưng trọng, nhưng mà động tác trên tay lại không dám chậm trễ, phụt một tiếng, đoạn kiếm hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén đem con linh thú chạy như bay đến bổ thành hai nửa.

Máu tươi làm tăng thêm màu đỏ rực của không trung huyết sắc, đem máu của linh thú tăng nhiễm càng thêm tươi đẹp, vô số linh thú ngã xuống trước mặt nàng, không đến một lát, thi thể của những con linh thú chồng chất thành một toàn núi nhỏ.

Đáng tiếc chính là, vô luận Cố Nhược Vân ché giết bao nhiêu đầu linh thú, thì vẫn luôn có linh thú ùn ùn kéo đến, phảng phất giết thế nào cũng không hết được.

Mà dưới sự chém giết linh thú, cho dù Cố Nhược Vân có nhiều linh lực đ nữa cũng có chút chống đỡ không nổi.


Phụt!

Bỗng nhiên, một đạo lực lượng cường hãn dừng trên bả vai Cố Nhược Vân, thân thể nàng bỗng nhiên ngã về phía trước, thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất, chờ nàng phục hồi tinh thần lại liền trông thấy vô số linh thú giống như sóng triều nghiền áp chạy tới, trên khắp núi đồi đều là thân ảnh rậm rạp của linh thú...

Nguy hiểm không để cho nàng có cơ hội tự hỏi, lại lần nữa nhảy lên, nháy mắt tiến vào trong đàn linh thú, đoạn kiếm trong tay hung hăng đâm xuống ngực linh thú, đem nội tạng đều moi ra ngoài.

................

Dưới không trung huyết sắc ở đây, không phân biệt ngày hay đêm, cho nên Cố Nhược Vân cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu..

Nàng chỉ biết, trải qua chém giết dài như thế, thể lực của nàng đã dần dần chống đỡ không nổi, nói không chừng tại một khắc nào đó nàng liền sẽ ngã xuống!

Mà nếu nàng ngã xuống, cũng liền chứng minh sinh mạng sẽ chẳng còn.

Hiện tại, nàng chỉ có thể thừa dịp thời điểm lực lượng bản thân vẫn còn, có thể giết một liền giết một, giết hai liền giết hai!

Thình thịch!


Cuối cùng, thể lực của Cố Nhược Vân vẫn bị đàn linh thú tiêu hao hết, thân thể bỗng nhiên ngã xuống mặt đất, đoạn kiếm trong tay hung hăng đâm trên mặt đất, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống dung nhan thanh lệ.

" Tiểu Dạ...."

Cố Nhược Vân gắt gao nắm đoạn kiếm trong tay, nhẹ giọng nhắc mãi tên của Thiên Bắc Dạ, tiếp theo sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn về một mảnh đen nghịt phía trước, bên môi nâng lên một mạt cười khổ. Ngay cả tầm mắt cũng đã dần trở nên mơ hồ không rõ.......

Trong mơ mơ màng màng, nàng tựa hồ cảm nhận được một trận lạnh lẽo trên mặt, thật giống như có một đầu lưỡi mềm mại khẽ liếm mặt nàng, rất ướt át, ngay sau đó phảng phất có một cổ lực lượng kéo lấy nàng, muốn đem nàng lôi ra khỏi vực ác ma này....

Oanh!

Một tiếng vang kịch liệt truyền đến bên tai Cố Nhược Vân, làm toàn bộ thân thể của nnagf đột nhiên run lên, sửng sốt một chút....


Núi non quen thuộc, trong quen thuộc này còn có một hơi thở quen thuộc.

Không phải nàng đang tiến vào Minh Giới sao? vì sao còn ở trên núi Thanh Long?

Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, nhìn thánh thú Ẩn Môn trong lồng ngực đang dùng đầu lưỡi liếm chính nó, hơi hơi nhíu mày.

Đột nhiên, nàng bừng tỉnh đại ngộ: " Ta hiểu rồi, Sở dĩ Tử Tà nói với ta muốn thông qua con đường này tiến vào Minh Giới phải trải qua cửu tử nhất sinh, đó là bởi vì một khi giải trừ phong ấn, tất cả mọi người trong phạm vi phong ấn sẽ lâm vào ảo cảnh! Mà những chuyện ta gặp vừa rồi đều là ảo cảnh!"

Mặt mày nàng ngưng trọng, tiếp tục nói: " Nếu lâm vào bên trong ảo cảnh, cũng chỉ có ba loại kết cục, một là vĩnh viễn ở lại nơi đó, hai là bị đông đảo linh thú nghiền chết, ba là tiêu hao linh lực mà chết! Chỉ là không biết vì sao ta lại đột nhiên rời khỏi ảo cảnh? Chuyện này cùng với lực lượng đột nhiên xuất hiện kia đem ta lôi ra khỏi ảo cảnh hẳn là có quan hệ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui