Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Mấy người nhìn nhau, đồng thời phản ứng lại, giống như một đạo kiếm bắn về chỗ không xa.
" Ta cho phép các ngươi rời đi sao?"
Bỗng nhiên, một âm thanh lãnh đạm từ phía sau truyền tới, còn không đợi mọi người phản ứng kịp liền cảm nhận được một cơn gió lạnh từ phía sau, bọn họ vội vàng quay đầu, lại thấy một đạo kiếm khí xẹt qua không trung, chém ngang về phía mấy người.
Không!
Khóe mắt những người đó lập tức muốn nứt ra, kinh hãi hét lên..
Đáng tiếc, Cố Nhược Vân cũng không dừng tay một chút nào, đem những đệ tử Ôn gia muốn chạy trốn trực tiếp chém ngang eo, không có bất luận chần chờ gì.
Máu tươi nhiếm hồng chân núi, theo sau đó là đám đệ tử Ôn gia ngã xuống, gã hộ vệ Ôn gia lúc trước mang theo mọi người để báo thù hiện tại hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, tiếp theo sau đó hắn nhìn thấy ánh mắt Cố Nhược Vân đang chuyển về phía mình, thịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
" Cố cô nương, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn đã mạo phạm Cố cô nương, thỉnh Cố cô nương tha cho ta một mạng chó, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta đều nguyện ý làm trâu làm ngựa."
Hộ vệ hung hăng dập đầu vang dội, liền cái trán bị chảy máu cũng đều không hay biết, hiện giờ hắn đã bị Cố Nhược Vân dọa sợ, cũng không dám cậy mạnh mà nói ra bất luận lời nào.
Chỉ cần Cố Nhược Vân có thể buông tha hắn, bắt hắn làm cái gì cũng đều nguyện ý.
Hơn nữa, chờ sau khi hắn an toàn trở lại Ôn gia, nhất định sẽ đem những chuyện này bẩm báo cho gia chủ, cho nên người tiếp theo tìm tới Cố Nhược Vân chắc chắn là gia chủ đại nhân.
Không có bất luận kẻ nào, dưới tình huống đắc tội Ôn gia còn có thể tồn tại!
Nghĩ vậy, đáy mắt hộ vệ Ôn gia hiện lên một đạo tàn nhẫn, nhưng bởi vì hắn vẫn cúi đầu cho nên hắn mới tự tin không ai có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng hắn.
Cố Nhược Vân nhìn hộ vệ Ôn gia, sau đó không hề liếc nhìn thêm cái nào, hướng phía chân núi sau lưng hắn mà đi.
Hộ vệ Ôn gia cho rằng Cố Nhược Vân nguyện ý buông tha hắn, trong lòng không nhịn được rất vui vẻ, vừa định muốn đứng lên, lại vào lúc này âm thanh bình tĩnh của nữ tử kia chậm rãi vang lên.
" Cửu Hoàng, người này cùng các thi thể khác, đều cho ngươi."
Lời nói của Cố Nhược Vân làm cho gã hộ vệ Ôn gia sửng sốt một chút, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía bóng dáng của Cố Nhược Vân.
Làm như không biết lời nói của nữ tử là có ý tứ gì.
Chính là rất nhanh, hắn liền hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Cố Nhược Vân.
Cự kiếm ban đầu còn đứng sau lưng Cố Nhược Vân tản mát ra ánh sáng đỏ, tiếp theo sau đó một bàn tay từ trong thân kiếm duỗi ra, gắt gao túm chặt thân thể hắn, đem hắn kéo vào trong thân kiếm....
" Không!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...