Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Cố Nhược Vân ngẩn ra một chút, ánh mắt chuyển hướng về tên đệ tử Ẩn Môn, hơi hơi nhíu mày.
" Có người muốn gặp ta? Có biết là ai không?"
" Người nọ tự xưng là cố nhân đến từ Tây Linh đại lục, cũng không nói là ai."
Tây Linh đại lục? Cố nhân?
Tầm mắt Cố Nhược Vân xuất hiện một mạt chần chờ, tiếp tục nói: " Vậy ngươi có nhìn thấy bộ dáng đặc thù của hắn không?"
" Vâng," đệ tử Ẩn Môn củng củng nắm tay, " Nam nhân kia một thân hắc y, trên mặt mang theo mặt nạ màu bạc, cho nên ta vẫn không nhìn thấy dung mạo của hắn."
Hắc y nam tử? Mặt nạ màu bạc?
Bỗng nhiên một dung nhan anh tuấn thoáng chốc xuất hiện trong đầu nàng, làm đầu nàng oanh một tiếng nổ vang.
Là hắn!
Không sai, nhất định là hắn!
Nghĩ đến người kia có khả năng xuất hiện, trong lòng Cố Nhược Vân xuất hiện một tia vui sướng, quan trọng hơn còn chưa kịp phân phó Vân Ngạn một câu, liền nhanh chóng hướng về bên ngoài Ẩn Môn vọt đi.
Vân Ngạn nhìn Cố Nhuọc Vân biến mất trong chớp mắt, đôi mắt chớp vài cái, có chút ngơ ngác lầm bầm lầu bầu: " Lão đại tới Ẩn một cũng đã được một khoảng thời gian, trước nay ta lại không nhìn thấy biểu tình kích động của nàng, thật không biết nam nhân đến tìm nàng là người nào, lại có thể làm cho nàng một người luôn vân thanh phong đạm lại xảy ra biến đổi như vậy."
...............
Bên ngoài Ẩn Môn.
Từ đằng xa Cố Nhược Vân đã nhìn thấy nam tử đứng dưới mây mù, không tự chủ được dừng bước chân, ánh mắt tập trung trên khuôn mặt nam tử dưới lớp mặt nạ màu bạc.
" Ta liền biết, người đã xuất hiện cứu ta trong di tích ngày trước, đó chính là ngươi!"
Thời điểm sau khi nàng vừa đến Đệ Nhất thành, liền một thân một mình xâm nhập di tích đầy hiểm cảnh, người nam nhân này đã xuất hiện cứu nàng!
Trên người nam nhân này, trước sau nàng vẫn có một loại cảm giác ấm áp quen thuộc, như thế nào cũng không nghĩ tới, người mạo hiểm cứu nàng chính là hắn!
Khóe miệng Cố Sanh Tiêu giật giật, nhưng mà sau khi nhìn thấy dung nhan thanh tú của muội muội nhà mình, lại đột nhiên phát hiện bản thân không thể thốt thành lời, nhiều điều muốn nói lại không thể nói chỉ si ngốc nhìn nàng như vậy.
Cố Nhược Vân cười cười, bước từng bước về phía Cố Sanh Tiêu.
" Ngày đó ta cũng không biết vì sao ngươi lại không muốn cùng ta nhận nhau, nhưng hiện tại ta đã biết tất cả! Hiện tại ngươi trở về thì tốt rồi, mặc kệ ngươi là người hay là con rối, ngươi vĩnh viễn đều là huynh trưởng Cố Nhược Vân ta, không có ngyời nào có thể cướp ngươi từ trong tay ta, càng không có ai có thể tiếp tục làm ngươi tổn thương!"
Nàng quyết không cho phép người Ôn gia lại cướp đi Cố Sanh Tiêu lần nữa! Càng miễn bàn đến chuyện luyện chế hắn thành con rối!
" Tiểu muội......."
Yết hầu Cố Sanh Tiêu có chút khô khốc, cuối cùng vẫn gọi ra cái xưng hô này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...