Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Trong phòng nghị sự tráng lệ huy hoàng, hai lão giả ngồi hai bên thành chủ, tất cả đều vẫn duy trì trầm mặc.

Mà lúc này, cửa phòng nghị sự lại lần nữa được mở ra, Mộ Dung Dương toàn thân bao phủ hàn khí, khuôn mặt hắn một mảnh xanh mét, nhìn chằm chằm lão giả Ôn gia, trong ánh mắt để lộ thần sắc dữ tợn.

Chỉ cần hắn nghĩ đên thương tổn mà Mộ Dung Thiến đã chịu, liền hận đến nỗi không đem tất cả mọi người Ôn gia bầm thây vạn đoạn!

“ Đã tới?” thành chủ nhìn Mộ Dung Dương, ngữ khí lạnh lùng nói, “ Vừa rồi người Ẩn Môn đã tới, Mộ Dung Dương, ngươi có biết tội?”

Mộ Dung Dương ngây ngẩn một chút.


Chẳng lẽ thành chủ tìm hắn tới không phải vì chuyện cháu gái hắn bị khi dễ sao?

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Dương không nhịn được hỏi: “ Không biết ta đã làm sai chuyện gì, để cho thành chủ gọi ta tới.”

Phanh!

Thành chủ vỗ một chưởng lên bàn, phẫn nộ đứng lên, lạnh giọng nói: “ Mộ Dung Dương, cháu gái ngươi làm chuyện tốt gì? Đừng cho là chúng ta không biết! Hơn nữa hành vi của nàng, chỉ sợ người nào cũng biết!”


Sắc mặt Mộ Dung Dương trầm xuống một chút, lạnh giọng hỏi: “ Thành chủ, lời này của ngươi là có ý tứ gì? Cháu gái ta bị người khác khi dễ, chẳng lẽ nàng lại sai? Người Ôn gia chẳng những ăn cắp đan dược, còn đả thương cháu gái ta, việc này chẳng lẽ Ôn gia không cho ta một cái công đạo?”

“ Công đạo?” Ôn Hiền cười lạnh một tiếng, “ Cháu gái ngươi vu oan giá họa, ngươi còn muốn ta cho các ngươi cái dạng công đạo gì? người Ẩn Môn đã điều tra rõ, là Mộ Dung thế gia các ngươi sai sử Mộ Dung Thiến để nàng đen đan dược bỏ trong ngực Ôn Nghênh, vọng tưởng muốn vu hãm Ôn Nghênh ăn cắp đan dược! Còn đối với đệ tử Ôn gia ta ra tay! Hành vi ác độc như thế, còn dám nói chúng ta cho một cái công đạo?”

Mộ Dung Dương tức đến nỗi thiếu chút nữa phun ra một búng máu tươi, phẫn nộ quát: “ Ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng chính là Ôn gia các ngươi ăn cắp đan dược, còn dám vu hãm cháu gái ta! Cháu gái ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!”

“ Việc này Ẩn Môn đã điều tra rõ, sao lại là giả?” Ôn Hiền nhìn sắc mặt Mộ Dung Dương xanh mét, cười lạnh nói, “ Ngươi muốn hãm hại Ôn gia chúng ta, do đó muốn phá hư thanh danh Ôn gia bên ngoài, thân đường đường là gia tộc bảo hộ đứng đầu, như thế nào lại có thể làm ra việc trộm cắp? Cho nên đã bị ngươi vu hãm thành công, tất nhiên thanh danh của Ôn gia sẽ suy đồi, bị bắt rời đi vị trí gia tộc bảo hộ! Lúc đó, ngươi lại nghĩ cách để đối phó Âu Dương thế gia, nói không chừng Âu Dương thế gia cũng sẽ rời đi, từ đây về sau, gia tộc bảo hộ chỉ có Mộ Dung thế gia các ngươi một nhà độc chiếm!”

Âu Dương Nguyên nhíu nhíu mày, rất hiển nhiên lời nói này của Ôn Hiền đã làm hắn phẫn nộ đồng thời cũng thật may mắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui