Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Cố Nhược Vân kinh ngạc nhìn về phía Mai trưởng lão: " Trong các di tích đều giống nhau, bảo vật trân quý đương nhiên sẽ có linh thú cường đại trấn giữ, nhưng đừng nghĩ những bảo vật đó là tặng cho các ngươi, có chuyện tốt như vậy sao? Không cần nghĩ cũng biết khẳng định sẽ có nguy hiểm kèm theo, đây là bình thường chẳng lẽ các ngươi không biết? Ta nhìn các ngươi cướp đoạt những bảo vật đó, ta còn tưởng rằng các ngươi có đủ tự tin hóa giải nguy cơ."

" Ngươi...." sắc mặt Mai trưởng lão xanh mét, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.

Nha đầu thúi này? Thế nhưng nói bọn họ không có kinh nghiệm?

" Mai trưởng lão, dù sao chúng ta cũng không tổn thất nhiều, coi như cái gì đều không có đi."

Vận trưởng lão sợ hắc y nam tử tức giận, vội vàng ngăn Mai trưởng lão lại, nàng lắc lắc đầu nói: " Đừng quên, chúng ta tới nơi này là vì truyền thừa, nếu có được truyền thừa thì những bảo bối cũng không phải quan trọng."

Nghe được lời này, Mai trưởng lão hít sâu một hơi đem phẫn nộ trong lòng đè ép đi xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân, cũng không nói cái gì mà xoay người rời đi.

Giờ khắc này, tâm của nàng đều rỉ máu!

Vận trưởng lão mấp máy môi, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Nhược Vân rồi đi theo Mai trưởng lão.


Mọi người cũng đem sự việc trách lên đầu Cố Nhược Vân, nếu nàng sớm một chút mở miệng nhắc nhở bọn họ, sẽ có nhiều chuyện như vậy xảy ra hay sao?

" Điều là ngươi sai!"

Một võ giả chịu không nổi kích thích này, nhìn về phía Cố Nhược Vân, ánh mắt kia thập phần điên cuồng: " Là ngươi làm hại ta, thời điểm ta có được bảo vật lại mất đi nó! Hơn nữa, huynh trưởng của ta cũng vì bảo vật mà đánh mất sinh mạng! Ngươi làm hại hắn chết không minh bạch! Vì cái gì ngươi không nói sớm cho chúng ta biết? Vì cái gì?"

Hắn phẫn nộ rống to ra tiếng, hai mắt đỏ bừng bừng nhìn Cố Nhược Vân.

Thật giống như giết chết huynh trưởng hắn chính là Cố Nhược Vân.

Lúc này mọi người đều quên mất, nếu không phải bọn họ có ý niệm tham lam, có lẽ cũng sẽ không có nhiều người chết như vậy, nếu không tham lam tương tự cũng sẽ không gặp linh thú, càng sẽ không có được rồi lại mất đi khiến đau lòng!

Nhưng bọn họ chưa bao giờ tự hỏi sai lầm chính mình, chỉ biết đem vấn đề ném cho người khác và phát tiết phẫn nộ trong lòng!

Phụt!


Khoảnh khắc võ giả kia nhào tới hướng Cố Nhược Vân, rốt cuộc hắc y nam tử cũng ra tay!

Một thanh kiếm sắc bén thổi qua, xẹt qua yết hầu người nọ, trong phút chốc máu tươi tuôn trào giống như những đóa hoa nở rộ chậm rãi rơi xuống đất.

" Ta sẽ không để cho các ngươi có cơ hội lần thứ hai!"

Hắn sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tổn thương nha đầu này!

Tên võ giả kia khi chết vẫn dùng ánh mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, ánh mắt kia ngoan độc giống như một thanh chủy thủ sắc bén hung hăng thổi qua da thịt nàng, nếu ánh mắt có thể giết người phỏng chừng Cố Nhược Vân sẽ bị bầm thây vạn đoạn.

Cố Nhược Vân nhướng mày mày, tầm mắt ngóng nhìn hắc y nam tử trước mặt: " Ngươi lại nhiều lần giúp ta, còn nói chúng ta không quen biết?"

Lưng hắc y nam tử cứng lại, âm thanh khàn khàn nói: " Bọn họ quấy nhiễu đến ta!"

Bởi vì quấy nhiễu hắn, cho nên hắn liền động sát thủ?

Cái giải thích này, đừng nói là Cố Nhược Vân ngay cả những người khác ở đây đều không tin. Nhưng rất hiển nhiên, bởi vì hành động của hắn cho nên không có người nào dám tìm Cố Nhược Vân gây phiền toái.

Hắc y nam tử không hề nhiều thêm một lời, cất bước đi vào chỗ sâu trong di tích.

Mà nhìn thân ảnh hắn, Cố Nhược Vân dường như đang suy tư.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui