Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Phảng phất nghĩ tới dung nhan thanh lệ kia, khóe môi nam nhân nâng lên một nụ cười.

" Vân nhi, ta xin lỗi, tạm thời ta không thể làm bạn bên cạnh ngươi chờ ta dưỡng thương tốt sau đó sẽ đi tìm ngươi."

Nói xong lời này, hắn vội vàng khoanh chân lại điều tức hơi thở trong cơ thể của chính mình.

................

" Đây là có chuyện gì?"

Hiện tại trong núi rừng, đám người Cố Nhược Vân rời đi không lâu, thì có vài đạo thân ảnh từ trên không trung hạ xuống, nhìn đến một đống thi thể trên mặt đất.

" Là ai? Là ai động vào đệ tử Mị tông ta? Lại còn làm các nàng chết thê thảm như thế!"

Nhìn đệ tử Mị tông ngã trong vũng máu, nữ tử trung niên gắt gao nắm chặt tay, trên mặt tràn đầy thần sắc phẫn nộ: " Tra cho ta, vô luận là ai động vào đệ tử Mị tông, ta nhất định khiến người đó phải trả giá đại giới!"

" Vâng, trưởng lão."

Đệ tử Mị tông tên Ôn Ngạn củng củng nắm tay, lĩnh mệnh lui xuống.


Trong lòng nữ tử trung niên như thế nào đều không áp chế được phẫn nộ, nàng không biết là ai tàn nhẫn như thế, sẽ dùng thủ đoạn như vậy đối phó một đám nữ tử. Đặc biệt là Dung Nguyệt, vẫn là đệ tử tông chủ yêu thương nhất!

Nếu để tông chủ biết được nàng chết thê thảm ở chỗ này, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

...............

Lâm trấn, vị trí nằm ở phía tây Đệ Nhất thành, cho dù chỉ là một cái trấn nhỏ, trong chợ lại phá lệ náo nhiệt, âm thanh tiểu quán hét to liên tục, nối nhau không ngừng.

" Các ngươi nghe gì không? Vô Ngần đại sư cùng với một cái lão nhân tỷ thí luyện đan trên quảng trường."

" Cái gì? Ngươi nói chính là sự thật? Vô Ngần đại sư tỷ thí luyện đan? Đi, chúng ta chạy nhanh đi xem, cơ hội tốt như vậy bình thường không dễ nhìn thấy."

Sau khi nghe được tin tức này, mọi người sôi nổi đi về hướng quảng trường.

Vô Ngần đại sư?

Cố Nhược Vân giật mình, nếu nàng nhớ không lầm lúc trước có người muốn cướp dược liệu trong tay Dạ Nặc, chính là công bố muốn đem đến cho Vô Ngần đại sư.


" Cố bảo tiêu, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi," đôi mắt Dạ Nặc chớp chớp một chút, " Ta muốn biết, Vô Ngần đại sư lợi hại hay là cái lão nhân lợi hại."

Thực hiển nhiên, Dạ Nặc là một người rất mang thù.

Lúc trước vì có người muốn lấy lòng Vô Ngần đại sư mà cướp dược liệu trong tay hắn, hắn đã đem chuyện này tính tới trên đầu Vô Ngần đại sư.

...................

Phía trên quảng trường, Vô Ngần đại sư nhẹ nhàng luyện chế đan dược, sắc mặt trước sau vẫn bình tĩnh. Mà lão nhân ở trước mặt hắn hiển nhiên không có dễ chịu, trên trán mồ hôi nhịn không được chảy xuống, biểu tình thập phần khẩn trương.

Chỉ là, sau khi nhìn thấy lão nhân kia, cả người Cố Nhược Vân ngốc tại chỗ.

" Gia hỏa này như thế nào lại ở đây? Còn cùng người khác tỷ thí luyện chế đan dược?"

Trong một năm mình bế quan tu luyện, lão nhân này đã từng tới Bắc Tạp lãnh địa, hắn vốn hùng hổ tới tìm Lam gia tính sổ, nhưng không nghĩ tới Lam gia đã bị lão cha tiêu diệt, cho nên hắn chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.

Hơn nữa vào thời điểm đó Cố Nhược Vân vẫn bế quan tu luyện, cũng không thể cùng hắn cáo từ, không nghĩ tới lão già này cũng đi đến Đệ Nhất thành.

" Cố bảo tiêu, ngươi nhận thức lão nhân này?" Dạ Nặc thấy rõ biểu tình của Cố Nhược Vân, quay đầu nhìn nàng kinh ngạc hỏi.

Cố Nhược Vân vuốt ve cằm, gật gật đầu: " Đâu chỉ nhận thức? gia hỏa này vốn là sư phụ ta."

Không sai, lão nhân cùng Vô Ngần đại sư so đấu luyện đan chính là Y Thánh Bạch Trung Thiên, sư phụ nàng!

Chỉ là thoạt nhìn tình huống của sư phụ cũng không tốt.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui