Đây mới là vấn đề bà lão quan tâm nhất.
" Sư phụ, đồ nhi đã hiểu."
Đông Phương Ngọc đứng lên, hướng về bà lão củng củng tay liền xoay người rời đi.
Lúc này, nàng lại thấy ống quần đột nhiên bị túm chặt, làm bước chân nàng không tự chủ được dừng lại.
" Rống." Bạch Long gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt tràn ngập không nỡ, tội nghiệp nhìn nàng.
Đông Phương Ngọc mềm lòng, vuốt ve đầu Bạch Long, lạnh lùng trên mặt sớm đã tan đi thay vào đó là sự ôn hòa như gió mùa xuân: " Ta đi ra ngoài tìm kiếm người nhà của ta, rất nhanh sẽ trở về."
Bach Long không cam lòng không tình nguyện thở ra, dùng đầu lưỡi khẽ liếm tray Đông Phương Ngọc, lưu luyến không rời ngóng nhìn nàng.
Đông Phương Ngọc quyết tâm, không nhìn đôi mắt nhỏ ủy khuất của Bạch Long, xoay người liền hướng dưới chân núi đi đến, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến có thể lập tức nhìn thấy nam nhân chính mình ngày đêm nhớ nhung, lòng nàng nhịn không được kích động, cuối cùng hít sâu một hơi, nhìn không trung phía xa, nhẹ nhàng nỉ non: " Thiên ca, chờ ta, rất nhanh ta sẽ tới tìm ngươi...."
Hơn hai mươi năm!
Không có người nào biết hơn hai mươi năm qua nàng đã vượt qua như thế nào!
Nếu không có sự nhớ nhung người nhà chống đỡ, nàng cũng không có khả năng kiên trì như vậy! Nhưng ở nơi này, nàng tu luyện sau núi mới hiểu được thế nào là sống một ngày dài như một năm, nàng mỗi thời mỗi khắc không hề hy vọng sẽ rời đi nơi này để tìm kiếm người nhà.
Hiện tại, nàng rốt cuộc có thể rời Ẩn Môn, hướng đại lục đã cách xa hai mươi năm mà đi....
Đệ Nhất thành.
Đông Nhạc đại lục có chỗ thần bí là có một mảnh không gian khác, nếu muốn tiến vào Đệ Nhất thành, cần thiết phải có lệnh bài của Đệ Nhất thành phát ra! Nếu không có thì cũng không tiến vào trong Đệ Nhất thành được!
Hiện giờ, bên ngoài cánh cửa không gian của Đệ Nhất thành, hai nam một nữ dừng bước chân.
Chỉ thấy trong đó một thân thanh y nữ tử mặt mày thanh tú, dung mạo thanh lệ tuyệt trần, mắt đen hàm chứa ánh sáng lạnh nhạt, ánh mắt của nàng ngóng nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Mà ở bên người nàng, lại là một hồng y nam tử tóc bạc, dung nhan nam nhân này tuyệt thế khuynh thành, một đôi con ngươi màu đỏ giống yêu tà mị hoặc lòng người, nhưng mà khi hắn nhìn về thanh y nữ tử, bên không nhịn được nâng lên một tươi cười mị hoặc.
Sau khi hai người này xuất hiện, người chung quanh không tự chủ được đem ánh mắt chuyển lên người bọn họ, thậm chí nhìn không rời mắt.
" Tiểu Dạ," Cố Nhược Vân nhún vai, không tiếng động cười nói, " Ta cảm giác những nữ nhân xung quanh đây giống như muốn đem ngươi ăn tươi nuốt sống."
Thiên Bắc dạ nhíu nhíu mày, mắt đỏ nhàn nhạt liếc về phía những nữ nhân đang nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm, khí thế lạnh lẽo trên người cũng bộc phát đi ra, làm cho ánh mắt của những nữ tử ngóng nhìn hắn không tự chủ rùng mình một cái, vội vang thu hồi tầm mắt chính mình.
Xem ra thực lực của nam nhân này không tồi, không trêu chọc thì tốt hơn....
" Nói vậy, hai vị là vừa mới tới Đệ Nhất thành?"
Đương nhiên, còn có một số ít nữ nhân không sợ chết trực tiếp làm lơ khí thế lạnh lẽo kia của Thiên Bắc Dạ, vặn vẹo eo thon nhỏ tiến lên, dùng tươi cười tự cho là duyên dáng đáng yêu nói: " Ta trước giới thiệu với các ngươi một chút, ta là đệ tử Mị tông Ngọ Mị Nhi, nếu hia vị tiến vào Đệ Nhất thành có người gây phiền toái, hoan nghênh đến tìm ta ở Mị tông."
( Ngọ Mị Nhi là nguyên bản như vậy, ta cũng không biết đổi như thế nào, chỉ hơi mắc cười xíu, nếu đôi thành Mã thì cũng không được, nên ta để vậy luôn)
Tuy rằng lời nói của nàng là để hai người kia nghe, nhưng ánh mắt trước sau lại nhìn chằm chằm Thiên Bắc Dạ, hoàn toàn hiện ra thần sắc thèm nhỏ dãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...