Nhưng mà, đã không còn kịp rồi!
Bên trong dung nham nóng bỏng, nàng đã không còn khả năng lăng không phi hành, chỉ có thể trơ mắt nhìn dung nham từng chút một đem thân thể nàng chìm dần.
" May mắn ta mang theo linh khí có thể thi triển phòng hộ, nhanh tay mới tránh được một kiếp này."
Lam Chước sờ soạng mồ hôi lạnh trên trán, hắn rơi xuống nơi an toàn, đem Bạch Âm thả xuống, nhẹ nhàng thở ra nói.
Mặt khác những cường giả theo tới cũng không có may mắn như vậy, bọn họ đều nghe thấy những cường giả đó rơi xuống dung nham như sủi cảo, sau đó không thấy đâu.
Giang lão ngây dại, ngơ ngác đứng trước dung nham nóng bỏng, phảng phất lầm bầm lầu bầu.
" Nàng phản ứng nhanh nhất, nàng rõ ràng có thể chạy trốn, vì cái gì......"
Vì cái gì nàng muốn từ bỏ hy vọng sống sót của mình, mà cứu bọn họ?
Giang lão như thế nào cũng không hiểu được vấn đề.
Cổ gia cười khổ một tiếng, trên mặt cũng mang theo bi thống: " Có lẽ đây là tấm lòng của nàng, vì người khác từ bỏ sinh mạng chính mình, Giang lão, không chỉ ngươi thiếu nàng một cái nhân tình, ngay cả ta cũng thiếu nàng một mạng, nếu không phải vừa rồi nàng cứu chúng ta, nói không chừng chúng ta đã rơi vào trong dung nham, chính là nhân tình này chúng ta không thể hoàn trả cho nàng."
Bỗng nhiên Giang gia như nhớ tới cái gì, nổi điên hướng về phía Bạch Âm được Lam Chước bảo hộ phía sau.
" Nếu không phải ngươi, Cố nha đầu sẽ không rơi xuống dung nham, ngươi thân là sứ giả Hồng Liên lĩnh chủ, thế nhưng một chút kinh nghiệm cũng không biết? Ngươi không biết nơi có cơ quan không thể tùy tiện đụng vào sao?"
Bạch Âm nhăn mày liễu, hiển nhiên đối với chỉ trích của Giang lão gia rất là bất mãn.
Đôi mắt nàng chất chứa lạnh nhạt, mặt không biểu tình nhìn về phía đôi mắt đỏ bừng của Giang lão: " Giang lão, ta cũng chỉ là muốn tìm được thần khí mà thôi, ai ngờ sẽ trở nên thế này? Đây cũng không phải sai lầm của ta, mà chính là bản thân nàng không cẩn thận."
" Ha ha ha!"
Giang lão điên cuồng cười phá lên, hai mắt lão gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Âm có chút trắng bệch.
" Nàng không cẩn thận? Nàng là người rất cẩn thận! Nhưng bởi vì ta và Cổ gia đã hại nàng! Chuyện ngươi đã làm sai, còn ở đây một bộ dáng vô tội, đây là bộ mặt thật của sứ giả Hồng Liên lĩnh chủ, xem ra bất quá Hồng Liên lĩnh chủ cũng chỉ như thế!"
Giang lão gắt gao nắm tay, hung ác trừng Bạch Âm.
Bạch Âm đáy mắt xẹt qua một ánh sáng lạnh nói: " Hồng Liên lãnh địa ta hành sự như thế nào không cần ngươi thuyết giáo, lĩnh chủ nhà ta cũng không phải là người mà ngươi có thể vũ nhục! Mà ta thân là sứ giả Hồng Liên lãnh địa, có thể đứng một chỗ nói chuyện với ngươi, đó là cho ngươi vinh hạnh lớn chừng nào! Cho dù Hồng Liên lãnh địa làm sai, cũng không ai cản đảm nói chúng ta!"
Giang lão lần nữa cười lớn, tươi cười kia tràn đầy trào phúng.
" Xem ra người Hồng Liên lãnh địa thích chó cậy thế chủ! Thật mệt cho ta trước kia còn kính ngưỡng Hồng Liên lĩnh chủ! Nếu ngươi chỉ là một thành viên trong Hồng Liên lãnh địa, ta cũng sẽ không vũ nhục hắn, nhưng ngươi lại là sứ giả do hắn chọn ra, vậy cũng đủ chứng minh hắn không phải cái thứ tốt gì! Sứ giả là đại biểu cho bản thân lãnh địa, mà từ cách hành sự của sứ giả cũng nhìn ra phong cách thường ngày của Hồng Liên lãnh địa."
" Giang lão."
Cổ lão sợ Giang lão bị tức đến điên, vội vàng kéo hắn, than nhẹ một tiếng: " Ngươi đừng quá xúc động, hiện tại Cố nha đầu cũng không còn nữa, chúng ta phải có nghĩa vụ giúp nàng chiếu cố người thân cho tốt, cũng làm nàng an tâm mà rời đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...