Phế Phi Phục Sủng

Thái y vội vàng cung kính nói:

"Bản thân chiếc vòng cổ này có tên là Lục Vô Châm là bởi vì trong chiếc mặt của dây truyền này có cất giấu sáu chiếc kim độc, nếu người nào đeo vào thì cứ một canh giờ một chiếc trâm độc sẽ được bắn ra, cứ thế lần lượt đủ sáu cái, người đeo ó sẽ bị độc phát mà chết và nguyên nhân thì không ai biết được từ chiếc vòng cổ. Khi bắn xong các cơ quan sẽ tự đóng lại đó cũng là cái tinh vi của Lục Vô Trâm ".

Mọi người nghe xong ai nấy đều hít hà vẻ sợ sệt, không nghĩ rằng một ciếc vòng đẹp lại có công dụng đáng sợ như thế.

Hoàng hậu lập tức nói cố theo:

"Không thể thế được, có thể có sự nhầm lẫn đây không, thiếp thấy nó bình thường như những chiếc vòng khác mà ".

Thái Y lắc đầu nói:


"Không thể nhầm lẫn được, Lục Vô Châm trên mặt hoa văn có sáu vết trắng nhỏ nên vì sao hoàng thượng khi cầm lên nó đã nhận ra luôn là vì vậy,vật này đã từng muốn hại hoàng thượng cho nên có lẽ vì thế người mới lưu tâm như thế ".

Hoàng hậu nghe thấy thế thì ngồi phịch xuống dưới đất, tội danh này nếu nàng ta và gia tộc nhận lấy thì cầm chắc tội âm mưu hại long tử.

Không nàng ta không thể dễ dàng chấp nhận thua cuộc như thế được, nàng ta quay sang nhìn Ẩn Duệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nó, nàng ta đổ hết mọi nguồn cơn lên một hài tử năm tuổi mà không nghĩ rằng hài tử đó là con của mình.

Ẩn Duệ thấy mẫu thân nhìn mình như vậy thì vô cùng sợ hãi nép chặt vào lòng phụ hoàng người còn run bần bật, ký ức trước kia như thủy triều tuôn tới.

Ngày nhỏ khi Ẩn Duệ trước khi bị đưa ra ngoài hoàng cung để học tập và dậy dỗ, mẫu thân luôn luôn không cho cậu đi ra ngoài suốt ngày chỉ được ở trong cung ( bởi vì nàng ta sợ sẽ có người hại chết hài tử của mình, là tương lai của nàng ta và gia tộc).

Nhưng vì ham chơi nên cứ cung nữ không để ý cậu lại bỏ trốn ra ngoài, Cứ mỗi lần Ẩn Duệ trốn đi chơi khi bị bắt về là những trận đòn roi và bỏ đói.

Lâu dần cậu không dám đi nữa cậu khép mình không dám nói chuyện cùng ai, một lần có một chú thỏ vô tình chạy vào cung cậu vui thích bảo cung nữ bắt nó và giữ nó lại.

Có chú thỏ bầu bạn cậu vui lắm nhưng chưa được mấy hôm thì mẫu hậu phát hiện không nói không rằng sai người giết chết con thỏ, nàng ta nói:

"Sau này ngươi sẽ là cửu ngũ chí tôn thì không nên có thứ tình cảm vớ vẩn yếu đuối này ".

Lúc đó Ẩn Duệ đã không rất to vì thương chú thỏ, nhưng chưa được mấy ngày cậu nhận được tin là phải rời khỏi hoàng cung để ra ngoài học tập.

Lúc này cậu đã sợ hãi khóc lóc và xin mẫu thân đừng cho mình rời xa, cậu hứa sẽ nghe lời mẫu hậu không dám làm trái ý nữa.


Nhưng mẫu hậu lại không thèm nghe lời nói trẻ con của cậu, nhẫn tâm để cung nữ và thái giám đưa cậu đi.

Cậu bé mới gần bốn tuổi chưa biết gì đã bị mẫu thân của mình và ngoại tổ phụ đưa đi đến một nơi xa lạ để học tập, cậu rất nhớ nhà nhớ mẫu thân, khát khao tình mẫu tử chưa bao giờ thiêng liêng đến thế.

Lúc đầu cậu cưỡng chế không ăn không uống những tưởng thế mẫu thân sẽ cho người đón mình về nhưng không cho dù cậu bị lả đi cũng không ai ngó ngàng.

Cuối cùng cậu cũng phải chấp nhận, ngày ngày học từ sáng sớm đến muộn, nếu học thuộc thì mới được nghỉ ngơi còn không thì phải học tiếp.

Cũng may Tôn sư là một người vô cùng ấm áp, luôn luôn ân cần quan tâm đến cậu nhưng lúc này cậu đã sống vô cùng khép kín, luôn luôn sợ hãi mọi thứ.

Cậu nhớ là từ khi đến đây mẫu thân mới đến gặp cậu một lần, bà nói:

"Duệ nhi phải học tập chăm chỉ sau này tương lai sẽ là hoàng thượng đến lúc đó mẫu thân sẽ trở thành thái hậu, Hoa gia sẽ phong quang mãi mãi con hiểu không ".


Cậu bé ngô nghê gật đầu như một cái máy, khát khao cái ôm từ phía mẫu thân, lời động viên từ người nhưng chẳng bao giờ cậu nhận lấy được cả.

Lúc nghe tôn sư nói rằng mẫu thân sắp cho cậu trở về cậu đã vô cùng vui mừng và chờ mong, trước khi trở về Tôn sư có nói phụ hoàng mới có đệ đệ nên cậu hãy mang quà về tặng cho đệ đệ nhưng phải bất ngờ thì phụ hoàng mới vui đừng nói cho người khác biết.

Ai ngờ đâu sự việc lại trở thành như thế này, cậu mới năm tuổi nên không hiểu được mọi chuyện ra sao, chỉ thấy sắc mặt phụ hoàng tức giận.

Mẫu thân và ngoại tổ phụ thì quỳ xuống, mẫu thân còn lạnh lùng nhìn cậu khiến cậu không biết mình đã sai ở đâu.

Ẩn Dương nhìn thấy đại nhi tử của mình như thế thì bất giác đau lòng, dù sao cậu cũng là nhi tử ruột thịt mang trong mình dòng máu Triệu gia Y vẫn không đành lòng liền ôm nó vào lòng và nói:

“Duệ nhi ngoan không sao, bây giờ con về phụ hoàng sẽ bảo vệ con có được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận