Phế Phi Phục Sủng

Cẩm Tĩnh hài lòng gật đầu nói tiếp:

"Thật ra chuyện yêu đương này hết sức bình thường, tuy nhiên chưa đúng dịp, đúng thời điểm, các người cũng biết chốn hoàng cung là nơi như thế nào, hãy đợi một thời gian nữa khi tất cả ổn định lúc đó ta sẽ xin hoàng thượng đặc cách cho A Hoa và Lâm thị vệ ".

A Nhược cung kính nói:

" Nô tỳ đã nhận ơn nghĩa của đại tướng quân nên quyết sẽ không làm điều gì bất ổn cho nương nương, xin người yên tâm ".

Cẩm Tĩnh thầm gật đầu rồi lên xe ngựa, thật ra không phải nàng vô tình mà là sông trong hoàng cung từng bước, từng bước phait tính toán.

Việc cung nữ và thị vệ yêu đương vụng trộm từ trước đến nay không phải không có, nhưng nếu không có người biết thì không sao.

Nhưng một khi người xấu rắp tâm hãm hại thì bản thân nàng là chủ tử cũng sẽ bị liên lụy và A Hoa nhất định sẽ bị trừng phạt, mà điều ấy nàng không muốn một chút nào cả.


Cẩm Tĩnh ngó nghiêng xung quanh và cảm thấy được ra ngoài thật tuyệt, nàng đã ở trong phủ dưỡng bệnh gần mười ngày rồi, nếu không ra bên ngoài chắc nàng buồn chán chết mất.

Ngồi được một lúc thì Cẩm Tĩnh liền xuống xe ngựa để đi bộ, khung cảnh đẹp như thế này mà ngồi kiệu thì thật là phí phạm với buổi đi chơi ngày hôm nay.

Hoàng thượng không yên tâm nên đã để hai thị vệ đi theo bảo vệ nàng, và hai ám vệ ở trong bóng tối.

Sau lần mưu sát lần trước Y thực sự vô cùng hoảng sợ, lúc biết mình sắp mất đi nàng cái cảm giác đó thật kinh khủng đến nhường nào.

Lúc đó đối với Y giang sơn như chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng trước nay Y là người không giỏi bày tỏ nên có lẽ nàng sẽ không hiểu được cảm giác đó của Y.

Cũng đúng thôi, từ trước đến nay quân vương nào mà không có thị thiếp, bản thân Y tuy vừa mới lên ngôi không lâu cũng đã có gần mười người, bảo sao lúc nào Y cũng cảm thấy tình cảm nàng giành cho Y không chân thực.

Thôi vậy để dần dần nàng sẽ hiểu được tình cảm chân thật của Y.

Cẩm Tĩnh vô cùng thích thú, Giang Nam nổi tiếng là nơi sản xuất và buôn bán tơ lụa nổi tiếng, một người ưa thích đẹp như nàng thì làm sao bỏ qua nổi chứ.

Mặc dù ở kinh thành nàng vẫn nhìn thấy vải gấm Tô Châu nhưng nó đều không phải màu và họa tiết mà nàng thích.

Lúc vừa bước vào nàng đã hoa mắt vì có rất nhiều bộ xiêm y đẹp mang phong cách của người con gái Giang Nam.

Cẩm Tĩnh đi một vòng và nhặt được khá nhiều bộ, từ nhẹ nhàng cho đến nổi bật đều có hết, mãi đến khi nàng cảm thấy đủ rồi thì mới dừng lại.

Trưởng quầy nhìn thấy khí chất cùng dung mạo của nàng, ông biết chắc là phu nhân nhà giàu có liền đón tiếp đon đả.


Ông đã làm ở đây bao nhiêu năm, đã quen thuộc rất nhiều các vị phu nhân, tiểu thư nhà quan lại quyền quý nhưng lại chưa từng nhìn thấy nàng bao giờ, dung mạo của nàng thật sự quá xinh đẹp.

Lúc nàng bước vào không những ông mà cả những vị khách quan đều ngước mắt lên nhìn.

Phải biết y phục ở đây giá trị rất cao, vậy mà nàng không chớp mắt nhìn giá nhặt liền một lúc nhiều như vậy, ông ta vẻ mặt tươi cười đi đến và nói:

"Phu nhân, không biết xiêm y ở đây có vừa mắt phu nhân không, ở chỗ tại hạ còn có một bộ y phục độc nhất vô nhị, không ở đâu có, nếu phu nhân thích thì tại hạ có thể mang ra cho người chiêm ngưỡng.

Cẩm Tĩnh tâm tình đang vô cùng tốt liền mỉm cười nói:

"Nếu dùng từ độc nhất vô nhị thì ta cũng muốn thử xem có đúng như lời ông nói hay không ".

Trưởng quầy vui vẻ vội kêu người làm mang ra, bộ y phục này là bộ đắt nhất của cửa hàng được trưng bầy ở đây cũng được một thời gian ngắn rồi, nay gặp khách quý như thế này ông ta phải nhân cơ hội chứ.

Lúc Cẩm Tĩnh nhìn thấy bộ xiêm y thì cũng khá bất ngờ, đường kim mũi chỉ vô cùng tỷ mỷ, hoa văn của nó được thêu khá là độc đáo và kỳ công, nàng gật đầu với A Nhược đồng ý lấy.

Trưởng quầy thấy thế thì vô cùng vui mừng, nhưng chưa kịp kêu người đóng gói thì ngoài cửa có tiếng nói lanh lảnh vọng lại:


"Lão trưởng quầy kia bộ đó ông đã nói là để lại cho ta rồi, tại sao bây giờ còn bán đi, ông có biết giá trị của nó hay không, thật ngây thơ nghĩ ai cũng đủ ngân lượng để mua sao ".

Lão trưởng quầy lúc này mới giật mình liền quay sang nhìn Cẩm Tĩnh vẻ bối rối.

Nàng chỉ lắc đầu cười, A Hoa đã mang một xấp ngân phiếu đưa cho ông ta và nói:

"Ông xem kỹ đã đủ chưa, không đủ thì ta đưa thêm ".

Lão trưởng quầy nhìn thấy một xấp ngân phiếu toàn một trăm lượng thì hoa cả mắt vội nịnh nọt nói:

"Đủ, quá đủ rồi để tiểu nhân đóng gói cho vị phu nhân này ".

Cô nương lúc nãy vô cùng tức giận vì lão trưởng quầy thay đổi thái độ một cách nhanh chóng như thế nhưng không thể làm gì được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui