Tối hôm đó hai người nằm ngủ trong khoang thuyền bỗng nhiên có tiếng động thật lớn, mùi khói bay lên khiến cho Cẩm Tĩnh giật mình tỉnh dậy.
Bên cạnh hoàng thượng vẫn không hay biết gì, ngoài kia tiếng binh đao và tiếng bước chân đang tiến về hướng này.
Dự cảm có chuyện chẳng lành, Cẩm Tĩnh liền lay hoàng thượng dậy.
Lúc Ẩn Dương nhìn thấy sắc mặt lo lắng của nàng và tiếng đánh nhau ngoài kia thì Y đã hiểu tình hình.
Y nhảy xuống dưới đất nhanh chóng mặc y phục và dăn nàng:
"Nàng ở yên đây ta sẽ bảo A Nhược và A Hoa bảo vệ nàng, khả năng là thích khách đã lên thuyền, nàng đừng đi ra sẽ rất nguy hiểm ".
Cẩm Tĩnh vô cùng bĩnh tĩnh liền nói:
"Hoàng thượng người bọn chúng cần tìm là người, bây giờ trước khi bon chúng chưa xác định được chúng ta ở căn phòng nào thì chúng ta hãy rời xuống phía dưới phòng bếp của thuyền sẽ tạm đỡ nguy hiểm hơn, thiếp tin rằng ám vệ của chúng ta sẽ nhanh tiêu giệt được bọn chúng thôi ".
Ẩn Dương nghe thế thấy cũng hợp lý liền dắt nàng đi luôn, bây giờ trước mắt chưa biết rõ kẻ địch mạnh yếu ra sao, tin rằng bọn chúng đã có chuẩn bị.
Trước mắt cứ tạm lánh đi đã để tránh tổn thất không đáng có, dù sao thì mới đi được bước đầu tiên không thể để tổn thất được.
Lúc hai người bước ra thì cả khoang thuyền nghi ngút khói, bọn chúng đã đốt một khoang để gây nên sự hỗn loạn.
Nhìn tình thế trước mắt thì kẻ địch khá đông, lúc này A Nhược và A Hoa đã đi theo sát bên người Cẩm Tĩnh và hoàng thượng để bảo vệ.
Lúc phát hiện ra đám cháy A Hoa đã chạy đi xem xét tình hình, còn A Nhược đứng ngoài canh gác.
Vừa lúc Cẩm Tĩnh và hoàng thượng bước ra thì A Hoa trở về kịp, liền nói sơ qua cho Cẩm Tĩnh và hoàng thượng nghe:
"Thưa hoàng thượng, nương nương bọn địch khá đông, chúng đi theo thuyền nhỏ áp sát vào thuyền lớn của chúng ta, ám vệ của ta đang chém giết chúng nhưng vẫn không xuể, đội trưởng bảo với nô tỳ đưa hoàng thượng và nương nương xuống khoang sau để xuống thuyền nhỏ, đội ám vệ sẽ rút theo để bảo vệ bình an cho hai người ".
Lúc này Ẩn Dương cũng đã hiểu sơ qua về tình hình, Thuyền sắp cập bến, bây giờ thích khách lại đông, phải bỏ thuyền lớn để đi thuyền bé lên bờ.
Vì ở trên bờ đã có một đội ám vệ của hoàng gia chờ sẵn ở đó rồi để phòng sự việc gấp ai ngờ đúng như dự đoán của tể tướng và hoàng thượng.
Lần này đi sẽ có rất nhiều nguy hiểm nên chỉ một đội ám vệ thì làm sao có thể đủ chứ, ngoài ra ngoại thành Giang Nam còn một đội quân đã đóng sẵn ở đó, nêua không phải trường hợp cấp bách hoàng thượng sẽ không dùng đến.
Ẩn Dương ra lệnh cho A Nhược và A Hoa dẫn đường trước khi bọn chúng tìm được đến nơi vì Y đã nhìn thấy một số khoang thuyền đã bị bọn chúng lục soát.
Nhưng rất không may khi vừa đến khoang thuyền cuối cùng chuẩn bị xuống thuyền nhỏ dự phòng thì bị bọn chúng phát hiện ra.
Mục tiêu bọn chúng là hoàng thượng nên ngay lập tức một tiếng còi thổi lên, bọn chúng ba phương bốn hướng lao về phía này.
Cẩm Tĩnh cảm nhận được sự nguy hiểm, trong đầu nàng líc này có vô số ý tưởng, nếu hoàng thượng gặp nạn ở đây thì nàng và phụ thân sẽ vô cùng nguy hiểm.
Gia tộc Hoa thị sẽ không bỏ qua cho phụ thân nàng, hoàng hậu cũng sẽ không tha cho nàng, nàng nhanh trí liền nói:
"Hoàng thượng người hãy đưa áo khoác ngoài cho thiếp, thiếp sẽ dẫn dụ chúng đi, người nhanh chóng xuống thuyền đi nếu không sẽ không kịp, bọn chúng đã nhận định là người rồi thì sẽ khó thoát lắm "
Ẩn Dương nghiêm nghị lắc đầu nói:
“Vớ vẩn trẫm đường đường là đấng nam nhi làm gì có chuyện mang nàng ra làm lá chắn chứ, ám vệ sẽ nhanh chóng sử lý thôi, chúng ta cố cầm cự một lúc”.
Lúc này A Nhược và A Hoa đang đánh giết bọn chúng, những tên áo đen ở gần khi nhận tín hiệu đã đến nhanh hơn.
Cẩm Tĩnh nhìn thấy tình thế vô cùng hung hiểm, có lẽ bọn chúng đã bàn bạc kỹ kế hoạch cho nên khi nghe thấy tiếng còi bọn chúng mới kéo đến nhanh như vậy.
Nàng sốt ruột vô cùng khi thấy một loạt ám vệ và người chèo thuyền lần lượt ngã xuống mà những tên áo đen kia có phần đông hơn.
Nàng liền quay sang giật lấy áo choàng hoàng thượng đang mặc và nói:
"Nghe lời thiếp, bây giờ không chạy không kịp đâu ".
Nàng búi cao tóc của mình một cách nhanh chóng, rồi xõa bung tóc của hoàng thượng ra, lấy một cái khăn chùm lên đầu mình rồi hướng quân địch chạy.
Ẩn Dương bị một loạt hành động của nàng làm cho bất ngờ, chưa kịp nói gì thì nàng đã lao đi như một cơn gió.
A Nhược và A Hoa biết được tầm quan trọng của vấn đề, thảo nào Nương nương đã dặn nếu có chuyện gì thì cứ mặc kệ người bảo vệ hoàng thượng đầu tiên.
Bọn họ quay sang nhìn hoàng thượng rồi khẩn thiết nói:
"Hoàng thượng xin đi theo nô tỳ, đừng để công sức của nương nương phí công phí sức, người cần phải an toàn trước tiên ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...