Nàng muốn sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa nàng cũng sẽ luôn bên cạnh bé, sẽ dậy bé nên người, có lẽ đây cũng là một trong những chấp niệm của nàng.
Lúc Cẩm Tĩnh mở mắt ra thì nàng cảm thấy hơi chao đảo một chút, A Hoa đang đứng gần ở đó.
Ngắm nhìn ra xung quanh, cảnh bên ngoài khiến nàng cảm thấy vô cùng thích thú, nhưng đầu của nàng cảm giác đau kinh khủng.
Mà không những đầu mà cả người nàng cũng đau, A Hoa phát hiện ra nàng dậy vội cung kinh đến gần nói:
"Nương nương người đã dậy rồi ạ, người hãy uống chút canh gừng cho ấm người, chúng ta đang trên thuyền để xuôi về phương nam, hoàng thượng đã dặn nô tỳ chăm sóc người cẩn thận ".
Cẩm Tĩnh lúc này cũng đã thầm hiểu, nàng dựa lưng vào tường nói:
"Sao đầu ta đau thế, mà ta lên thuyền như thế nào ".
A Hoa chúm chím cười nói:
"Là do nương nương uống rượu say nên cảm thấy vậy, với lại cũng đang ở trên thuyền nên có lẽ người cũng bị say, bây giờ người chỉ cần uống bát canh này một lúc sau người sẽ thấy đỡ hơn ".
Cẩm Tĩnh vẻ mặt khá mệt mỏi liền cầm bát nước lên uống, có lẽ nàng bị say thuyền rồi cũng nên.
Nàng uống xong thì vừa lúc A Nhược mang vào cho nàng một chút điểm tâm, Cẩm Tĩnh chỉ ăn một chút thức ăn nhẹ cho dễ chịu.
Một lúc sau hoàng thượng bận rộn công việc xong xuôi mới trở lại, nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của nàng liền lo lắng hỏi:
"Nàng sao rồi, đã đỡ hơn chưa, sao không ngủ thêm một chút nữa mà đã dậy rồi chứ ".
Cẩm Tĩnh phụng phịu nói:
“Là ai là ai chứ, bây giờ còn làm bộ hỏi, thiếp như thế này không phải do công lao của người sao?”.
Triệu Ẩn Dương chột dạ nói:
“Là trẫm, trẫm không biết kièm chế mình, lúc nào đến Giang Nam trẫm sẽ bù đắp cho nàng, nàng muốn đi đâu trẫm sẽ cho nàng đi, được không?”.
Cẩm Tĩnh mỉm cười như hoa nói:
"Người đã hứa với thiếp rồi nhé, cấm được nuốt lời ".
Ẩn Dương gõ vào trán nàng rồi nói:
"Nha đầu, ta đã thất hứa với nàng bao giờ đâu chứ ".
Cẩm Tĩnh dí dỏm nói:
"Đa tạ tướng công đã nghĩ cho thiếp, thiếp yêu người chết mất ".
Hai từ tướng công khiến cho tâm trạng Y sao xuyến một chút, tâm tình không hiểu sao lại rung động đến lạ, có lẽ từ trước đến giờ chỉ có nàng mới dám như thế mới Y.
Ẩn Dương xoa đầu nàng và nhẹ nhàng nói:
"Nàng nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa ta vào dẫn nàng ra ngoài xem phong cảnh, ở đây rất mát mẻ không lạnh thấu như kinh thanh đâu, nàng yên tâm đi ".
Cẩm Tĩnh liền vui vẻ gật đầu rồi nằm xuống, nói thật nàng cũng cảm thấy khá mệt, cảm giác say tàu này thật khó chịu, nàng phải bổ xung thân thể trước dã.
Ẩn Dương kéo chăn lên cho nàng, một lúc sau Y mới rời phòng, lúc này thực sự Cẩm Tĩnh đã rất mệt, nàng ngủ li bì không biết gì nữa.
Mãi một lúc sau nàng bị giật mình vì tiếng động bên ngoài nên chợt tỉnh dậy.
Ngủ một giấc Cẩm Tĩnh đã cảm thấy cả người nhẹ nhõm, tinh thần khỏe khoắn hơn rất là nhiều.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống rồi đi ra ngoài cửa, lúc này sắc trời đã gần tối, khung cảnh trên sông thật nên thơ.
A Nhược thấy nàng liền đi nhanh lại gần trịnh trọng nói:
"Nương nương đã dậy, hoàng thượng đang đợi người ở phía trên, xin mời người đi theo nô tỳ ".
Cẩm Tĩnh đi lên trên khoang thuyền thì thấy hoàng thượng đang ngồi chăm chú ở đó, nàng mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi đến bịt lấy mắt Y.
Ẩn Dương cười lớn nói:
"Ở đây có ai to gan dám bịt mắt trẫm chứ ".
Cẩm Tĩnh cười nói:
"Chàng thật là, thiếp muốn gây bất ngờ mà chàng chẳng phối hợp gì cả ".
Hoàng thượng bỏ lại công văn xuống rồi ôm nàng vào lòng nói:
"Ta đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi, đang ngồi đợi nàng nàng chờ chút rồi chúng ta cùng ăn ".
Không nói thì Cẩm Tĩnh cũng chẳng nhớ là từ sáng đến giờ nàng chưa kịp ăn gì, bụng nàng đã đói meo rồi.
Chỉ một lát sau đồ ăn đã được mang lên, một bàn đồ ăn rất phong phú nhưng mỗi thứ hoàng thượng chỉ dặn làm có một chút thôi.
Cẩm Tĩnh nhìn thấy toàn món mình yêu thích thì khá ngạc nhiên liền quay sang nhìn hoàng thượng cảm kích, nàng cứ nghĩ rằng đi trên thuyền thì rất khó chế biến chứ thật không ngờ.
Đúng là có quyền và có tiền thích thật đó, muốn gì cũng đều được.
Nàng ngồi xuống rất vui vẻ và tự nhiên ăn uống khiến cho Y mỉm cười, tính Cẩm Tĩnh từ trước giờ cũng phóng khoáng tuy nhiên vì sống trong hoàng cung gò bó lắm quy tắc, phải nhìn trước ngó sau nên nàng mới phải co mình lại.
Bây giờ chẳng mấy khi được ra ngoài nàng không muốn phải gò ép bản thân mình, muốn một lần được làm chính bản thân mình.
Nàng ăn uống rất ngon miệng, món nào nàng cũng thử một chút và cảm thấy giật mình vì đồ ăn ở đây nàng cảm thấy còn ngon hơn cả hoàng cung.
Đồ ăn ở đây không hoa mỹ, đẹp đẽ như chốn cung đình, nó đơn giản nhưng mang đậm hương vị rất khó tả.
Nàng chăm chú ăn ngước mắt lên thấy hoàng thượng đang nhìn nàng thì ngơ ngác hỏi:
"Chàng không đói ư, cứ nhìn thiếp làm gì vậy chứ?, thức ăn ngon lắm đó ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...