Phế Phi Phục Sủng
Y từ nhỏ đã sống trong cung đã chứng kiến cảnh các phi tần tranh nhau đấu đá để giành lấy sự sủng ái của phụ hoàng.
Có thể nói Y có được như ngày hôm nay phần lớn là sự cố gắng của Y, sự cố gắng không ngừng nghỉ.
Mẫu thân của Y chỉ là một quý tần nho nhỏ không được sủng ái nên từ nhỏ Y đã không được phụ hoàng quan tâm và để ý đến.
Từ nhỏ luôn bị các huynh đệ khác bắt nạt, mẫu phi của Y thì không đoái hoài gì đến suốt ngày chỉ tìm đủ mọi cách để tranh giành sự sủng ái.
Suốt ngày bà lôi Y ra để làm công cụ cho việc tranh sủng của mình, lôi Y ra làm lá chắn cho những lần phạm lỗi của bà khiến cho phụ hoàng chán ghét và lây luôn sang cả Y.
Cuối cùng mẫu thân vì đắc tội với những phi tần khác mà bị hãm hại chết, Y lúc đó mới năm tuổi vô cùng bơ vơ và đau khổ.
Lúc đó Y chỉ biết có rất nhiều phi tần muốn nhận nuôi Y để tăng phần tranh sủng, bởi vì trong cung có nhiều hơn một hoàng tử là nhiều hơn một phần thắng.
Đúng lúc này Lan phi là một phi tần không bao giờ tranh sủng lại bước ra xin hoàng thượng nhận nuôi Y.
Bà là phi tần mà phụ hoàng sủng ái nhất, tuy nhiên lại bị các phi tần khác hãm hại nên không thể có hài tử được nữa.
Từ khi ấy bà chán chốn hoàng cung muốn xin phụ hoàng xuất gia nhưng người quyết không chịu.
Không hiểu sao lúc đó bà lại nói rất có duyên với Y muốn Y làm hài tử của mình.
Lúc này hoàng thượng vô cùng vui vẻ liền ân chuẩn ngay, có thể nói từ ngày đó cuộc đời Y như bước sang một giai đoạn khác có thể nói là bước ngoặt lớn đối với Y.
Lan phi thật sự quá tốt, thật sự còn tốt hơn mẫu phi ruột của Y, bà chăm sóc Y hết lòng, yêu quý Y còn hơn mạng sống của mình.
Cũng từ ngày đó Y bắt đầu được học tập, được làm những gì mà mình muốn,Y rất thông minh nên cho dù theo sau các hoàng huynh của mình nhưng Y vẫn đuổi kịp.
Từ ngày được Lan phi nhận nuôi dưỡng các hoàng huynh cùng đệ đệ không dám bắt nạt Y nữa, ai bảo mẫu phi hiện tại của Y được phụ hoàng vô cùng sủng ái.
Cũng kể từ đó phụ hoàng thường hay để ý Y hơn, thỉnh thoảng kiểm tra bài vở mà sư phụ dậy trên lớp, cũng từ đó Y càng cố gắng thể hiện bản thân mình hơn.
Và những khổ luyện đó cuối cùng cũng được phụ hoàng ngầm chấp nhận và cuối cùng Y đã đánh bại được các hoàng tử khác leo lên ngôi vị thái tử.
Lúc đầu Lan mẫu phi không muốn Y lên ngôi sợ Y cực khổ và khổ tâm nhưng sau khi nhìn thấy sự cương quyết trong mắt Y nên bà đã dần ủng hộ.
Cả cuộc đời bà chỉ có Y và hoàng thượng làm chỗ dựa, cũng may Y lại vô cùng hiếu thảo với bà.
Sau khi tiên hoàng băng hà bà cũng buồn phiền nên đã rời hoàng cung đến hoàng lăng để ăn chay niệm phật cúng lễ, mặc dù Y đã nhiều lần khuyên bà trở về nhưng bà đều không muốn.
Tuy nhiên trước khi đi bà cũng đã nhờ thừa tướng hãy hết lòng pho trợ cho nhi tử của bà, mà thừa tướng đương triều bây giờ không ai hết chính là huynh trưởng của Thái hậu.
Đó cũng chính là lý do mà Ẩn Dương lại tin tưởng tuyệt đối vào thừa tướng như thế, bây giờ cả triều đình chỉ có Thừa tướng và đại tướng quân là có thể đối đầu với Hoa gia hiện đang đứng đầu công bộ thôi.
Xe ngựa đi được một quãng đường xa mà Cẩm Tĩnh vẫn nhìn không thấy chán, Ẩn Dương mỉm cười cưng chiều nói:
"Nàng thâgj là phong cảnh bên ngoài đẹp hơn phu quân của nàng sao, nàng không sợ ta sẽ buồn sao mà cứ ngắm hoài như thế ".
Nàng quay vào tươi cười nói:
"Thiếp phải nhìn kỹ cảnh vật nơi đây, nó thật sự quá đẹp, chàng không biết đâu lần đầu tiên thiếp được đi xa như thế này đó, không ngắm sợ uổng phí vì không còn cơ hội lần nữa ".
Ẩn Dương mỉm cười trả lời:
"Ta tưởng nữ nhân như các nàng rất sợ đi đây đó se hỏng làn da chứ, nàng thì lại ngược lại, lần trước hoàng hậu đi hoàng lăng có một ngày mà đã than trời rồi ".
Nàng cười hì hì nói:
"Đấy là nữ nhân khác thôi còn thiếp thì không sợ, thiếp rất thích đi tham quan đó đây như thế mới tiếp cận được nhiều thứ mà mình chưa biết chứ ".
Ẩn Dương mỉm cười nói:
"Nếu nàng thích lần sau ra ngoài ta sẽ cho nàng đi nhưng với điều kiện sức khỏe nàng phảo thật tốt đã ".
Cẩm Tĩnh nghe thấy thế thì mỉm cười xà vào lòng Y và nói nhỏ nhẹ:
"Chàng đã hứa rồi đấy nhé, chàng yên tâm đi sức khỏe của thiếp đã rất tốt rồi sẽ không làm ảnh hưởng đến lịch trình đâu ".
Mỹ nhân cà vào lòng giọng nói nhỏ nhẹ thủ thỉ mà tim hoàng thượng như muốn nhũn ra, đẩy đẩy nàng ra rồi nói giọng khàn khàn:
"Nàng đừng có lộn xộn đang trên đường đi đó ".
Cẩm Tĩnh như hiểu ý vội cười rồi ngồi nhanh lại vị trí của mình cười ánh mắt gian xảo khiến cho hoàng thượng nghẹn lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...