Phế Nhân Vương Phi Là Nữ Bá Vương

Diệp Thanh An nhìn Mặc Như rồi lại nhìn Dương Thành, phải mất một lúc mới phun ra hai một từ, “Lý do?”

“Do…”

“Cái này…”

Diệp Thanh An: “Để Như nói”

Mặc Như ngập ngừng, “Ờm, A Thành bảo muốn nói chuyện với ngài nên kêu ta đi chơi với đám người kia, ai ngờ mới đi được mấy bước bọn họ đột nhiên quỳ xuống xin lỗi liên tục còn nói là muốn đánh muốn mắng thì tùy.”

Nếu Trương Đại, Trần Tứ, Lý Lục ở đây chắc chắn sẽ đập bàn phản bác. Vế trước còn đúng chứ họ còn chưa xin lỗi xong Mặc Như đã xông vào tẩn cho mấy người một trận rồi.

“Vậy họ có phản kháng không?”

Mặc Như: “Tất nhiên là không rồi. A Thành cũng thấy mà, bãn nãy ta đánh cho bọn họ không dậy nổi kìa.”

Mặc Như tự hào khoe khoang, muốn Diệp Thanh An khen mình.


Dương Thành: “Á? Có sao? Ta không để ý, chỉ nhìn thấy muội nằm dưới đất.”

Mặc Như: “…”

Diệp Thanh An: “…”

“Không có vết thương, không cần lo.” Diệp Thanh An đã tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, nàng tiếp tục nói, “Còn nữa, ta đoán ba người kia cũng bị thương không nhẹ đâu, bảo người đến khiêng đi tìm đại phu đi.”

Dương Thành nhìn Mặc Như một lượt từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận nhiều lần mới yên tâm.

Y cầm tay hơi đỏ nàng ấy lên thổi, “Muội xem muội đó, đám người kia da dày thịt béo dù có đánh thế nào cũng không thấy đau. Nhưng muội xem này, đỏ hết rồi. Đau không?”

Mặc Như: “Huynh thổi là muội không đau nữa.”

“Được, phù phù đau đớn bay đi.”

“…”

Diệp Thanh An lặng lẽ quay mặt đi ai ngờ lại đối diện với đám người da dày thị béo, vết thương chồng chất đang dìu nhau chuẩn bị về lãnh phạt vì bắt nạt một nữ tử íu đuối.

Vừa nhìn một cái nàng liền có thể xác định thương tổn của họ ra sao, Diệp Thanh An có phần không đành lòng, “Hay là ta giúp các ngươi xử lý vết thương.”

Trần Tứ: “Không… không phiền vương phi, chúng tôi không sao.”

“Đúng vậy, giờ có bị đánh thêm vài trận nữa…”, Trương Đại mới nói được vài từ mà đã đau đến nhe răng trợn mắt.

Diệp Thanh An cũng không muốn miễn cưỡng, lại lo mình thể hiện quá lạnh lùng liền nói thêm, “Vậy mau bôi thuốc đi, ta thấy thương tích của các ngươi cũng không nhẹ đâu.”

Nghe vậy đám người lại xua tay, “Không, không cần, lát chúng tôi băng bó một thể.”


“Băng bó một thể?”

Mấy người Trương Đại còn tưởng nàng không nghe hiểu liền xua xua tay, “Không có gì đâu, bương phi, ngài có thể xem như chưa từng nghe là được?”

Diệp Thanh An cũng không phải bình hoa, nàng híp mắt nhìn về phía Dương Thành, “Dương Thành, huynh có biết mình với Chu lột da (1) giống nhau chỗ nào không? Đồ tư bản độc ác.”

Dương Thành không dám đối diện với nàng, cũng không dám nói gì.

Lúc đó y có hơi nóng vội thật nên không suy xét rõ.

Diệp Thanh An đưa tay xoa ấn đường, “Huynh với Như muốn đi đâu thì đi không cần quan tâm đến đi. Còn các ngươi, đi tìm đại phu, cũng không cần chịu phạt.”

Giọng nói trong trẻo cất lên với ngữ khí kiên định, không cho phép từ chối.

Trương Đại, Trần Tứ, Lý Lục vẫn còn hơi do dự, “Nhưng…”

Dương Thành: “Làm theo lời muội ấy, không cần lãnh phạt.”

Mấy người Trương Đại nhìn về phía nàng đầy hâm mộ. Đây là lần đầu tiên họ thấy Dương Thành bỗng nhiên biến thành kẻ ngốc, à nhầm, thấy y thay đổi quyết định vì một người.

Vương phi thật uy vũ! Nàng không ngốc, nàng chỉ là quá yêu một người thôi.


Đúng, là si tình.

Họ quyết định rồi, họ sẽ giúp Diệp Thanh An.

Đám người đầy hâm mộ nhìn nàng, đồng thời lên kế hoạch ném người vào cho Diệp Thanh An.

Diệp Thanh An mà nghe được tiếng lòng của mấy kẻ này chắc khóc thét luôn quá.

Sau khi đám người rời đi, chỉ còn lại nàng ở trong sân.

Nàng có phần buồn chán, liền đứng dậy đi quanh vương phủ.

Nơi này quả thực vô cùng rộng, phong cảnh cũng không tệ.

Sau đó… lạc rồi.

(1) Chu lột da (Chu bái bì - 周扒皮): Tên thật là Chu Xuân Phú, là nhân vật phản diện nổi tiếng trong tác phẩm “Gà gáy lúc nửa đêm” của nhà văn Cao Bảo Ngọc. Chu Xuân Phú là một địa chủ ác bá ở vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh, miền Đông Bắc. Trong khế ước bán thân của người làm, ông ta quy định: Cứ khi nào gà gáy là phải thức dậy làm việc, làm đến khi mặt trời lặn mới được nghỉ. Vì muốn bóc lột sức lao động của người làm thuê, ông ta học tiếng gà gáy, gáy lúc nửa đêm, khiến những người này phải dậy trước thời gian, làm việc quần quật cho ông ta. Về sau, ông ta là ví dụ điển hình cho giai cấp địa chủ cường hào, bóc lột nhân dân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận