Phế Hậu
Không biết nàng khóc trong mưa bao nhiêu lâu cũng không còn nhớ bản thân đã tự về phòng bằng cách nào. Nàng chỉ biết tim của nàng đã chết rồi.
Những ngày sau đó, nàng và chàng cũng chẳng mấy khi gặp mặt. Nếu gặp thì cũng chỉ gặp trong các bữa cơm gia đình.
Đáng lý khi nhìn thấy chàng đối xử với mình như bao nô tì khác, nàng phải vui mừng mới phải.
Đáng lý khi chàng thưa chuyện sẽ đồng ý thành thân với Từ tiểu thư, nàng phải thanh thản mới phải.
Đáng lý khi thấy chàng cùng Từ tiểu thư tình cảm, nàng phải chúc phúc họ thật tâm mới phải.
Nhưng cơ bản... nàng không làm được... nàng hẳn phải nhu nhược đến mức nào.
Khói của bếp làm cay xòe mắt nànng nhưng vẫn không bằng nỗi đau trong lòng nàng. Những ngày này nàng nguyện không hay không biết. Thuốc của tiểu thư đã nấu xong nàng cẩn thận nhắc xuống đổ vào chén. Ánh sáng lấp lánh của vòng ngọc chiếu vào mắt, nàng thế nào lại quên trả lại cho chàng? Lắc đầu, bưng thuốc cho tiểu thư. Đi đến nửa đường, nàng lại gặp thân ảnh cao lớn mà bản thân mong nhớ. Toan đi đường khác nhưng giọng của La Thiên Quân cất lên:
-Đứng lại!
Nàng cũng đành dừng bước chỉ thấy chàng từng bước chầm chậm tiến lại gần mình. Và khi đứng bên cạnh nàng mới dừng lại. Nàng khụy chân hành lễ:
-Thiếu gia cát tường.
Chàng không lên tiếng cho nàng đứng dậy nàng cũng chỉ đành khụy như vậy. Sau một chút chân nàng đã mỏi nhừ, đây là cách đại thiếu gia trừng phạt nàng?
-Thiếu gia, nếu không còn gì dặn dò. Nô tì xin phép cáo lui.
-Tháng sau ta và Từ Yến sẽ thành thân- Chàng chỉ nói một câu.
Nàng bỗng chốc cứng đờ nhưng rất nhanh sau đó lại mỉm cười cúi đầu, ngập ngừng
nói với chàng một câu:
-Vậy... chúc thiếu gia và Từ tiểu thư... hạnh phúc trăm năm.
Chàng cũng chẳng nói gì hơn, nhíu mày sau đó cốc lên trán nàng một cái. Nàng có trăm ngàn lựa chọn nhưng lại lựa chọn không cùng chàng chiến đấu, tại sao? Nếu nàng đã muốn buông bỏ chàng cũng không đành lòng làm nàng khó xử không phải sao?Sau đó quay lưng bước tiếp, bóng lưng của chàng sao mà cô độc như vậy, đáy mắt của chành sao lại thê lương đến thế? Tim của mình sao lại đau như vậy? Một lần nữa đáy mắt nàng lại đỏ lên...
Một tháng này ở La gia phải nói là vô cùng bận rộn cho hôn lễ của đại thiếu gia. May mắn nhiệm vụ trong phủ của nàng chỉ là chăm sóc tiểu thư. La An thấy Thanh nhi thường hay thất thần, tâm của nàng có chút bất an. Nhìn bóng Thanh nhi trong gương, nàng ấy đã trưởng thành rồi, gương mặt thanh tú, suy nghĩ cũng chính chắn hơn.
-Thanh nhi!
-À... dạ tiểu thư.
Nhận thấy bản thân có chút thất thố nên Thanh nhi hơi mất tự nhiên dừng việc trải tóc cho tiểu thư, dìu người ngồi lên giường.
-Thanh nhi, em lấy cái rương kia cho ta.
-Dạ.
Nàng đi đến kệ sách đem chiếc rương nhỏ đến cho tiểu thư. An nhi nhẹ nhàng mở ra,lấy trong đó một ít ngân lượng và một tờ giấy đưa cho Thanh nhi. Trong khi Thanh nhi còn ngu ngơ chưa hiểu gì, La An đã lên tiếng:
-Ngày mai, em ra ngoài thành lớn mua một ít đồ về cho ta.
Nàng mới hiểu ý của tiểu thư, từ La gia đi ra ngoài thành lớn cũng ít nhất 2 ngày mà ngày mốt là hôn lễ của đại thiếu gia. Tiểu thư đây là kiếm cớ để nàng không khó xử sao? Đáy mắt của Thanh nhi hiện lên vẻ cảm động, chốc lát nước mắt lại tràn ra ngoài. An nhi có chút hoảng, lau nước mắt cho nha đầu này.
-Thanh nhi, sao lại khóc như thế? Ngoan.
Thanh nhi lắc đầu, quỳ xuống:
-Là Thanh nhi phải cảm ơn người. Là Thanh nhi khiến tiểu thư hao tâm.
An nhi cười lắc đầu, đỡ nàng ta đứng dậy.
-Ngươi là nha hoàn tốt nhất của ta, ta sẽ không để ngươi khó xử. Chuyện này là La gia có lỗi với ngươi. Nếu có thể ta còn muốn kiếm cho ngươi một tấm chồng tốt.
-Tiểu thư không cần nô tì nữa sao?
Thanh nhi rơm rớm nước mắt nói. An nhi lại vỗ vỗ vào tay nàng, buồn cười nói:
-Nếu có thể đương nhiên ta không muốn muội gả đi. Nhưng ta lại không thể ích kỷ như vậy. Muội cũng đã đến tuổi phải thành thân rồi.
Thanh nhi im lặng không biết phải nói gì. Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ rời La gia, bởi với nàng La gia là nơi tốt nhất. Nếu rời đi nàng cũng chẳng phải biết đi đâu. Thấy được tia muộn phiền trong mắt Thanh nhi, La An lại lên tiếng:
-Nếu Thanh nhi để ý đến nam nhân nào thì nói với ta. Ta sẽ lấy danh nghĩa của La gia gã muội.
Thanh nhi mỉm cười gật đầu. Một lúc sau, La An cũng cho nàng lui xuống để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. La An muộn phiền nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện nàng muốn gả Thanh nhi đi là thật. Một phần muốn cho Thanh nhi một hanh phúc mới. Một phần là nàng lo sợ về Từ Yến, tuy đã gặp nhiều lần, Từ Yến hiền lành lại xinh đẹp nhưng nàng sợ đó chỉ vỏ bọc bên ngoài. Nàng hiểu rõ ca ca đối với Thanh nhi là thật lòng, hẳn sẽ không dễ dàng buông tay.Có khi ca ca sẽ làm gì đó điên rồ mà nàng đang lo sợ. Nếu Từ Yến biết Thanh nhi là mối lo ngại của mình ắt sẽ làm khó dễ nàng ấy. Nàng không muốn Thanh nhi chịu oan ức hơn nữa nên chỉ có thể như vậy. Đáy mắt nàng lại hiện ra hình ảnh của Hiền phi và hoàng thượng. Nàng đã nguyện ý quên đi phần quá khứ đó cớ sao người đó như âm hồn không tan cứ nằm trong giấc mộng của nàng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...