Chép xong một câu, Cố Vân Tiện đưa bút chấm mực. Bỗng nhiên ở trên nghiên mực nhìn thấy được một bóng dáng mơ hồ. Nàng cả kinh, buông bút xuống, bút lông nhỏ rơi trên án mực văng khắp nơi.
Nàng lập tức xoay người quỳ xuống:”Nô tì tham kiến Hoàng thượng. Vừa rồi chuyên tâm sao chép Kinh Phật. Không chú ý Hoàng thượng giá lâm, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Hắn không để cho nàng đứng lên, chỉ nhìn trang giấy Tuyên Thành trên bàn ngập tràn chữ viết, nói: “Nhưng thứ này đều là ngươi viết sao?”
“Dạ.” Cố Vân Tiện nói: “Đêm qua vừa mới chép, tổng cộng đã chép được nhiêu đây.”
Hắn nhíu mày: “Nhiều như vậy mà ngươi chỉ mới chép từ đêm qua đến bây giờ sao?”
Cố Vân Tiện dừng một chút: “Dạ.”
“Trước đó đâu?”
“Đều ở trong rương kia.”
Hắn theo hướng nàng chỉ nhìn sang… Miệng cái rương thật là lớn.
Hắn thuận tay rút một tờ giấy Tuyên Thành, ngạc nhiên đánh giá. Hắn đã biết chữ viết của nàng rất đẹp. Mẫu hậu lễ phật luôn có thành ý, chê chữ trong kinh thư không đẹp. Liền thường lệnh cho nàng chép một bản dành cho người đọc. Đây là thói quen của nàng, tốc độ nhanh cũng là tự nhiên, nhưng chữ viết này..
Hắn nhìn trong đó có vài chỗ không đúng, so với chữ viết của nàng trong dĩ vãng khác nhau.
Trong lúc sao chép kinh văn nàng nhớ tới thời gian trước đây, trong lòng bi thương nên khó có thể hạ bút sao?
Tựa như lúc này mới nhớ ra, hắn thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
Cố Vân Tiện chậm rãi đứng dậy, cúi đầu rụt rè đứng đó.
Hắn nhìn bộ dáng của nàng, bên môi vẽ ra một nụ cười: “Biểu tình của ngươi là sao? Trẫm đáng sợ lắm ư?”
Nàng cúi đầu: “Sao có thể? Chỉ là lúc ở Di Tương tây điện đã nói qua, nô tì phạm sai lầm lớn, không có mặt mũi nào gặp lại Hoàng thượng.”
Hắn nhíu mày: “À? Ngươi nói thử xem, ngươi phạm phải sai lầm lớn gì?”
“Hoàng thượng..” Nàng có chút luống cuống.
Hắn chỉ cười không nói.
Nàng cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng: “Nô tì là phế hậu. Quãng đời còn lại chỉ mong sao có thể hầu hạ Thái hậu, cũng không có mong muốn xa vời. Hoàng thượng… Hoàng thượng vì sao còn muốn hỏi tội nô tì?”
Hắn nghe vậy trầm mặc chớp mắt:”Quãng đời còn lại chỉ muốn hầu hạ Thái hậu? Cũng không cầu xin gì khác?”
“Đúng vậy.” Nàng nhỏ giọng nén giận.
Hắn cười cười liếc nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Thấy hắn đi xa, Cố Vân Tiện cuối cùng thở phào.
Hôm nay cái gì cũng đã nhìn rõ. Chỉ có duy nhất không biết làm thế nào cho phải, chính là cùng ở chung một chỗ với hắn.
Mỗi lần tầm mắt hắn rơi trên người mình, nàng không có cách nào khống chế được sự run rẩy của bản thân. Nàng không thể quên một năm kia ở Thượng Lâm Uyển, thiếu niên ấy đã thay nàng cài trâm hoa, cũng không quên được đêm tân hôn tân lang dịu dàng nâng cằm nàng. Lại càng không quên được quân vương đã lạnh lùng bỏ rơi nàng, nam nhân đến chết cũng không chịu gặp mặt nàng lần cuối.
Hắn là kiếp nạn của nàng. Lần này, nàng nhất định phải cách xa hắn.
.
Nàng không ngờ vào ban đêm, Thái hậu lại phái người gọi nàng đến Trường Tín điện.
Nhìn thấy Liễu Sắc thượng cung bên người Thái hậu, nàng ngây ngẩn cả người, một lát sau mới lắp bắp nói: “Thái hậu làm sao biết ta ở chỗ này?
Liễu thượng cung cười đáp lời: “Là bệ hạ nói. Bệ hạ nói những việc nương tử làm nửa tháng qua cho Thái hậu biết. Thái hậu nghe xong rất ngạc nhiên. Vì vậy sai nô tì thỉnh nương tử sang đó.”
Nàng mờ mịt đứng dậy, hoang mang đi theo phía sau Liễu thượng cung, đi qua một nửa Trường Nhạc cung, tiến vào phía đông Trường Tín điện.
Vừa vén rèm bước vào, mùi thuốc đông y đã nồng nặc xông đến. Nàng ngửi ra đó là thuốc do chính mình sắc, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì.
Hoàng đế ngồi ở trên tháp tự mình hầu hạ Thái hậu uống thuốc. Cố Vân Tiện quỳ xuống hành lễ, hai người phản ứng giống nhau làm như không nhìn thấy nàng.
Bón xong một chén thuốc, Hoàng thượng đưa chén cho cung nhân bên cạnh, lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Tiện, khẽ nhướn mày: “Vân nương tới rồi?”
Hắn gọi nàng là cái gì?
Hắn gọi nàng là gì?
Từ lúc nàng bị phế hắn đã không còn gọi nàng như vậy. Hôm nay đột nhiên lại gọi như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Dạ. Nô tì tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an.” Nàng nói lại lần nữa.
Hắn không để ý tới nàng, quay đầu nhìn về phía Thái hậu: “Mẫu hậu, ngài và Vân nương sợ rằng còn có nhiều lời muốn nói, nhi tử lui xuống trước.”
Thái hậu gật đầu, Hoàng đế bước ra ngoài điện. Lúc đi ngang qua nàng, nàng vội vàng cúi đầu xuống đất nhưng vẫn cảm nhận được hắn lưu lại trên người mình một ánh mắt ý vị thâm trường.
“Con qua đây.” Thái hậu thản nhiên nói.
Nàng hơi chần chờ, sau đó đứng lên tiến đến gần giường rồi quỳ xuống.
Thái hậu nhìn nàng một lát: “Mới vừa rồi hoàng đế nói với ai gia chuyện của con. Ai gia còn tưởng là hắn muốn ta yên tâm. Ai gia cho rằng Vân nương hiểu chuyện trước kia đã chết, hôm nay người còn sống e rằng đã không quản đến sống chết của ta.”
Nghe người nói một câu như vậy, viền mắt nàng liền đỏ lên, liều mạng nhịn xuống mới không khóc.
“Vừa rồi hoàng đế nói cho ta biết. Nói mấy hôm trước, con không chỉ che chở hài tử trong bụng Hình nhu hoa, còn ở Trường Nhạc cung hầu hạ sắc thuốc cho ta, không chỉ làm tất cả những việc của cung nhân và thái y mà buổi tối còn sao chép Kinh Phật, thât sự là hiếu thảo hơn người.
Nàng ngạc nhiên. Bệ hạ lại hình dung về nàng như thế với Thái hậu? Hắn biết Thái hậu rất thương yêu mình, nếu bà lại che chở mình thì Trinh tiệp dư của hắn sẽ lần thứ hai rơi vào hiểm cảnh!
Hắn không phải đã sớm chán ghét muốn vứt bỏ nàng sao? Tại sao lại làm như vậy?
“Những lời này nếu như là người bên ngoài nói, ai gia tất nhiên sẽ không tin. Nhưng người nói lại là hoàng đế.” Thái hậu dừng lại: “Hắn nếu nói như vậy. Thì chắc chắn là như vậy.”
Đúng vậy, Hoàng đế sủng ái Trinh tiệp dư, không thích nàng, hậu cung mọi người đều biết. Theo lí mà nói, Hoàng đế sẽ không vì nàng mà bịa lí do.
Thái hậu khẽ đưa mắt, cung nhân đều lui ra ngoài. Đợi cho bốn bề vắng lặng, Thái hậu mới kéo tay nàng:”Nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng mím môi, không có mở miệng.
“Một người nếu như tính tình thay đổi, luôn luôn có nguyên nhân. Ai gia muốn biết nguyên nhân của con.”
Trầm ngâm chốc lát, nàng nói:”A Vân nửa tháng trước từng mơ thấy một giấc mơ.”
Nàng khẽ nhíu mày.
“Trong giấc mơ nô tì không biết sao mình lại ở trong phòng chờ chết, không người làm bạn, cực kỳ thê lương bi thảm.” Nàng giống như đang ở trong mộng, vẻ mặt hồi hộp, “Giấc mộng kia quá mức chân thực, loại cảm giác tuyệt vọng phảng phất giống như thật, khiến cho nô tì lúc tỉnh lại toàn thân hoàn toàn lạnh run. Mà một khắc kia nô tì đột nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra chính mình đã làm sai không ít việc..”
Thái hậu nhìn nàng có chút kinh ngạc: “Con nói những biến hoá gần đây là vì giấc mộng ấy?”
“Dạ.” Cố Vân Tiện nói. “A Vân biết thái hậu nhất định sẽ không tưởng tượng nổi. A Vân tỉnh dậy từ trong mộng cũng là cảm giác này. Nếu thái hậu không tin, nô tì không có cách nào biện giải. Dù sao hôm nay nô tì không cầu gì khác. Chỉ mong có thể an tĩnh hầu hạ lão nhân gia ngài, cầu mong chuộc lại lỗi lầm của bản thân.”
Thấy thái hậu không nói gì, nàng hoảng loạn nắm chặt tay bà, trong mắt ứa lệ: “Thái hậu, A Vân biết, nô tì khiến người đau lòng. Nô tì vốn không còn mặt mũi nào đối mặt với ngài. Sở dĩ chỉ dám lén lút trốn trong Trường Nhạc cung vì người sắc thuốc. A Vân không nghĩ tới bệ hạ sẽ nói cho người, người đừng đuổi nô tì đi. Để A Vân có thể phụng dưỡng người.”
Thái hậu thở dài, nhẹ giọng nói: “Ai gia mệt mỏi, cần thời gian suy nghĩ. Con lui xuống trước đi.”
Nàng lặng lẽ dập đầu, cẩn thận lui ra khỏi tẩm điện.
Nhìn thấy nàng đi xa, thái hậu mới hỏi Liễu Sắc đứng một bên:”Ngươi thấy thế nào?”
Liễu Sắc suy nghĩ một chút: “Vẻ mặt Cố nương tử không giống như đang làm bộ.” Dừng một chút lạ nói:” Nô tì có cảm giác giống như nhìn thấy Cố tam tiểu thư thiện lương chân thành, mọi người đều thích năm đó.”
“Đúng vậy, từ trước đến giờ nàng luôn được người người ưa thích.” Thái hậu nói
“Chỉ là giấc mộng nàng vừa nói, ngươi có tin không?”
“Lời nàng nói đáng để hoài nghi nhưng nô tì ngược lại tin tưởng là sự thật. Tại sao nàng phải nói dối trong khi tuỳ tiện bịa một lí do khác không phải tốt hơn sao?”
Thái hậu gật đầu: “Ai gia cũng cảm thấy như vậy. Phật lý cũng từng nói, lúc Thích Già Diệp Tôn Giả ngộ đạo chỉ trong lúc cầm hoa mỉm cười. Vân nương nàng trong giấc mộng bất chợt hiểu ra, cũng không phải là không thể.”
“Thái hậu tin tưởng nàng?”
“Hiện tại không phải ai gia có tin tưởng nàng hay không, mà là hoàng thượng đang muốn làm gì.” Thái hậu thản nhiên nói: “Hắn không thích Vân nương, hôm nay biết rõ làm như vậy sẽ khiến tình cảm của ta đối với nàng trở lại như cũ mà vẫn làm. Đây chính là điều chúng ta cần phải tìm hiểu.”
“Hay là bệ hạ chỉ là muốn dùng chuyện này khiến Thái hậu vui vẻ? Dù sao trước giờ ngài đều rất thương yêu Cố nương tử, hôm nay thấy nàng tỉnh ngộ tự nhiên trong lòng cũng sẽ vui mừng.”
“Nói như vậy cũng hợp lí, chỉ là trong lòng ai gia cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Thái hậu thần sắc thâm trầm, cẩn thận suy nghĩ.
Bạc mỹ nhân ném ngọn đèn trong tay: “Ngươi nói cái gì? Thái hậu triệu kiến Cố thị! Ngươi hỏi thăm kĩ chưa?”
Cung nhân cúi đầu: “Vô cùng chính xác. Giờ Tuất một khắc Liễu thượng cung mang theo Cố nương tử bước vào Trường Tín điện, trong thời gian một chén trà mới ra ngoài. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa thời gian Cố nương tử đi vào, bệ hạ cũng còn ở bên trong. Người tiết lộ tin tức cho thần thiếp còn nói, bệ hạ chính miệng gọi Cố nương tử là ‘Vân nương’.”
Bạc mỹ nhân hít một hơi lạnh. Không khỏi quay đầu nhìn về hướng Trinh tiệp dư: “Nương nương, bây giờ phải làm thế nào cho tốt?”
Trinh tiệp dư ánh mắt yên tĩnh uống hớp trà: “Ngươi hoảng cái gì? Trước kia nàng là hoàng hậu, chúng ta cũng có thể kéo nàng xuống. Nói chi hôm nay chỉ là một kẻ bị bỏ rơi?”
“Biết là như vậy, nhưng..” Bạc mỹ nhân lúng túng.
“Ở trong hậu cung, kiêng kị nhất chính là tro tàn lại cháy. Phàm là phi tần đông sơn tái khởi, làm gì có ai không khó đối phó hơn trước gấp mấy lần. Hôm nay chỉ sợ Cố thị cũng là đi trên con đường này.” Diệp tài tử tiếp lời, thần sắc cũng thêm vài phần nghiêm túc: “Tiệp dư nương nương nghìn vạn lần không được khinh địch.”
Trinh tiệp dư buông mắt nhìn Diệp tài tử, trầm mặc trong chốc lát: “Việc ở vườn mai là do ta khinh thường. Vốn tưởng rằng có thể rèn sắt khi còn nóng, triệt hạ Cố thị không để cho nàng cơ hội xoay mình. Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể tiếp nhận.” Thấy sắc mặt của Bạc mỹ nhân, lại nói: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng bệ hạ tâm tư khó lường. Hôm nay chúng ta không biết rõ ngài suy nghĩ cái gì, tuỳ tiện động thủ rất dễ khiến cho ngài tức giận. Tốt nhất trước tiên hãy yên lặng theo dõi diễn biến.”
“Nửa tháng trước Cố thị chuyển qua Trường Nhạc cung, nương nương liền kêu yên lặng theo dõi diễn biến, kết quả là gì? Tiếp tục như thế thần thiếp sợ là…”
Bạc mỹ nhân đang nói, Trinh tiệp dư đảo mắt qua nhìn, thanh âm nàng không khỏi bị kiềm hãm: “Thần thiếp… thần thiếp không phải đang chỉ trích nương nương, thần thiếp chỉ là lo lắng..”
“Ngươi không cần lo lắng.” Trinh tiệp dư lạnh lùng nói: “Bổn cung nói ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ. Bằng không ta sẽ không che chở cho ngươi nữa.”
Bạc mỹ nhân mím môi, không cam tâm tình nguyện trả lời: “Thần thiếp đã rõ.”
“Được rồi, ta mệt mỏi. Các ngươi đều lui ra đi.”
Từ Thành An điện của Trinh tiệp dư đi ra, Bạc mỹ nhân vẫn rất phẫn uất. Diệp tài tử tự nhiên không tự tìm mất mặt, liền rời đi trước.
Trở về tẩm điện, tỳ nữ tâm phúc Ái Ngọc thấy tâm trạng nàng không ổn, không khỏi khuyên nhủ: “Tài tử không cần khẩn trương, bệ hạ có khi chỉ là hứng khởi một lúc. Ngài ngẫm lại, Cố thị hôm nay đã là người bị bỏ rơi. Từ xưa đến nay có mấy người phế hậu có thể một lần nữa đắc thế?”
Lông mày Diệp tài tử nhíu lại: “Ngươi không hiểu, Hoàng thượng tính tình cổ quái. Chuyện gì không thể làm? Hắn liền..” Nhìn về phía hướng Thành An điện thấp giọng “Ngay cả Trinh tiệp dư hắn còn đón vào cung, một lần nữa sủng ái phế hậu có là gì?”
Ái Ngọc nghe vậy cả kinh. Xuất thân của Trinh tiệp dư, trong cung tất cả mọi người đều biết, lại không ai dám tuỳ tiện nhắc tới, bởi vì đó thật sự là quá…
Rốt cuộc lo lắng tai vách mạch rừng, nói xong câu này chủ tớ hai người đồng thời im lặng. Ái Ngọc dâng trà cho nàng, nàng vừa uống trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ: “Trinh tiệp dư vừa rồi trước mặt Bạc mỹ nhân làm ra cái dáng vẻ kia. Rốt cuộc là có chủ ý gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...