Đó là lần đầu tiên Khương Bích Lan chú ý tới Tả Thương Lan.
Khi đó Mộ Dung Viêm thết yến ở Ngự hoa viên, sứ thần Dực Vương phái tới để quy
hàng đang khiêm tốn trò chuyện cùng các vị đại thần thì thấy nàng chầm chậm đi
tới từ phía con đường mòn trải đầy đá vụn.
Cánh tay đang nâng chén của Mộ Dung Viêm dừng lại hồi lâu,
có lẽ là do bệnh nặng chưa khỏi, cơ thể của nàng mất đi sự sắc sảo trước đây,
chỉ còn phong thái chỉnh tề.
Tiếng xôn xao dừng hẳn, Khương Bích Lan cũng quay lại nhìn
nàng. Trước đây nàng ta tự hào về khuôn mặt xinh đẹp của mình, không thấy Mộ
Dung Viêm đối với Tả Thương Lang có gì khác so với các đại thần. Dù biết nàng từng
là Hoàng hậu bị phế của hắn, nàng ta cũng cho rằng không có gì cần phòng bị.
Vậy mà hôm nay nàng ta đột nhiên bất an, đối với nữ nhân như
vậy, hắn thật sự chưa từng chút động lòng sao?
“Ấn Bắc quan Mạc Hoan Đằng tham kiến Tướng quân.” Vị đại thần
này hành đại lễ, quỳ xuống. Trận đó, hắn thua tâm phục khẩu phục, nếu mũi tên
kia nàng không hạ thủ lưu tình – có lẽ hắn không biết giờ mình đang vùi thây chốn
nào.
Tả Thương Lang nhận lấy thư hàng từ tay hắn, sau khi xem kỹ,
cung kính dâng lên Mộ Dung Viêm. Mộ Dung Viêm ngửi thấy mùi son phấn trên người
nàng, Tả Thương Lang kia, khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Không biết vì sao, hắn lại cực kỳ căm ghét ánh mắt mọi người
đang dán trên người nàng. Thật kỳ lạ, ngay cả Khương Bích Lan cũng thấy bị mê
hoặc, nàng ta trước giờ luôn luôn kiêu ngạo, vì sao vẻ đẹp của Tả Thương Lang lại
khiến nàng ta bất an chứ?
Lẳng lặng tiếp nhận thư hàng, nàng đứng bên cạnh hắn, cho dù
là Khương Bích Lan, cũng không thể nào làm lu mờ được phong thái này.
Nàng không tham gia dạ yến, lúc chào từ biệt, Mộ Dung Viêm
nhếch đuôi mắt, hạ giọng để chỉ nàng nghe thấy: “Ta không thích cách nàng trang
điểm hôm nay.”
Hơi ngẩn ra một chút, nàng cúi đầu: “Vâng.”
Ánh mắt Mộ Dung Viêm chuyển sang nơi khác, từ góc độ của Tả
Thương Lang chỉ có thế nhìn thấy bóng dáng hắn, đó là một nam nhân tựa vị thần,
vĩnh viễn không để người ta nhìn thấu.
Ao sen Nam Thanh cung, nàng thay y phục màu trắng, một mình
ngồi trên lan can cạnh hồ ngẩn ngơ. Tả Vi Vi đang bưng ấm trà, đứng yên thật
lâu mới đi tới: “Tướng quân?”
“Ừ?”
“Người đang nghĩ gì chăm chú vậy?”
Tả Thương Lang cười, không ngờ bây giờ lại có người đi đoán
tâm tư mình: “Không có gì, Ấn Bắc quan quy hàng rồi.”
“Vâng, đây là chuyện tốt, thu hồi được Lạc Liêu sơn, Viêm
triều cuối cùng cũng thống nhất”
“Viêm triều thống nhất?” Nàng thuận tay ngắt cành liễu ném
vào trong hồ, Tả Thương Lang có chút mất mát: “Ừ… Viêm triều sắp thống nhất rồi.”
Tả Vi Vi cười lay lay nàng: “Viêm triều thống nhất, Tướng
quân buồn gì chứ, lẽ nào đây không phải nguyện vọng của người sao? Lúc đó chúng
ta sẽ không còn phải chinh chiến khắp nơi nữa.”
Tả Thương Lang nhìn nàng ta cười cười, nói phải rồi, phải rồi…
Nhưng nếu Viêm triều thống nhất, sự tồn tại của Tả Thương
Lang còn có ý nghĩa gì nữa đây?
***
Thành Đào hai lần tham chiến ở Vọng Liêu sơn đều thua. Vương
công công run rẩy nhặt tấu chương bị Mộ Dung Viêm ném xuống đất. Cơn giận của hắn,
cho dù là Khương Bích Lan cũng phải kinh hãi. Hắn như lơ đãng ôm nàng ta trong
lòng, tay vuốt ve mái tóc dài, dịu dàng vỗ về.
“Không được rồi… vẫn phải để Tả Thương Lang ra tay thôi.” Giọng
rất thấp, tựa như đang nói với chính mình, còn Khương Bích Lan thì đã rõ ràng ý
tứ trong lời nói kia:
“Viêm, thật ra nếu muốn tiến đánh Vọng Liêu Sơn, không phải
chỉ có duy nhất Tả Thương Lang.”
“Hả?”
“Thật ra thống lĩnh Ngự lâm quân Vương Nam cũng hợp.”
“Vương Nam…”
“Đúng vậy, nếu để Vương Nam làm tướng, Thành Đào phụ tá, vẫn
có thể chiếm được Vọng Liêu sơn.”
“Ta muốn chắc chắn.”
“Viêm…” Khương Bích Lan cẩn thận quan sát thần sắc hắn biến
đổi: “Nếu như để Tả Tướng quân dẫn binh, chàng không sợ nàng ta sẽ bị Long Bình
lừa sao?”
Bàn tay vuốt tóc nàng chợt căng thẳng, trái tim Khương Bích
Lan cũng thắt lại. Quả nhiên… hắn đối với nàng ta không đơn giản chỉ là tình cảm
vua tôi. Phụ thân, con nên làm gì bây giờ…
“Nàng nói, nàng ấy sẽ vì Long Bình phản bội ta?”
“Thần thiếp chưa nói gì hết” Khương Bích Lan làm nũng vùi mặt
vào lòng hắn, Mộ Dung Viêm không cùng nàng triền miên như mọi hôm.
***
Bất kể lúc nào, chỉ cần nàng ở đây, Nam Thanh cung luôn đèn
đuốc sáng trưng, dù là ban đêm. Đây đã thành thói quen của nàng, cũng bất tri bất
giác trở thành thói quen của Mộ Dung Viêm.
Toàn bộ hậu cung, chỉ có ở đây, không tiếng người huyên náo,
không tấp nập tới lui, cũng không có những chuyện thị phi xì xào.
Ra hiệu cho thị vệ đứng ngoài cung, Mộ Dung Viêm bước chân
nhẹ hơn. Bên trong tiếng hai người nói chuyện giữa đêm nghe rất rõ ràng.
“Tướng quân, nô tì thấy người nên giao thứ đó cho Hoàng thượng
đi, không e rằng ngày mai ngài ấy lại kiếm chuyện sinh sự. Người xem toàn thân
đầy vết thương, người không đau nhưng nô tì thấy đau lắm.”
“Vi Vi, ta không sao.”
“Nhưng mà Hoàng thượng hình như… hình như đối với người chẳng
tử tế gì, ngày một cộc cằn hơn, biết đâu mai lại muốn ném người vào trong thiên
lao.”
“Vi Vi, thiên lao với nơi đây, có khác gì nhau đâu. Chỉ tội
cho em, đi theo một chủ nhân không được trọng dụng.” Mộ Dung Viêm đá văng cửa
phòng, hắn đang tức giận, dù không rõ mình tức giận điều gì: “Bổn hoàng đối với
nàng tốt hay không, đâu tới lượt ngươi khua môi múa mép trong này hả? Lôi ra
ngoài vả vào miệng cho ta!”
Có thị vệ tiến vào lôi Vi Vi ra ngoài, Tả Thương Lang quỳ
trên mặt đất, không dám đuối theo. Hắn đứng trước mặt nàng, rất cao, nàng bé nhỏ
chỉ có thế ngửa mặt trông lên, siết lấy góc áo hắn, cử chỉ và giọng nói của
nàng nhẹ nhàng khe khẽ: “Chủ thượng, tha cho Vi Vi đi, bên cạnh Thương Lang, chỉ
có một mình nàng ấy thôi.”
Mộ Dung Viêm nghiêng người nâng cằm nàng, ánh mắt sáng rực:
“Nàng cũng cảm thấy ta đối với nàng không tốt sao?”
Tả Thương Lang không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng thấp
đến mơ hồ: “Thương Lang cũng không biết, Thương Lang chỉ có một chủ thượng,
không biết được chủ thượng đối với thuộc hạ thế nào mới là tốt, thế nào là
không.” Nhẹ nhàng buông góc áo hắn, Thương Lang cũng chỉ có một nam nhân duy nhất
là chủ thượng, cũng không biết được một nam nhân đối với nữ nhân của mình, thế
nào mới là tốt, thế nào là không.
Mộ Dung Viêm để nàng tựa vào bàn, nàng bất an trông ra ngoài
cửa, tiếng tát của thị vệ vang vọng, nhưng lại không có tiếng rên rỉ kêu đau. Mộ
Dung Viêm chú ý vẻ mặt của nàng, cánh tay đưa vào trong vạt áo nàng, tâm tình
có chút tốt lên, cơ thể này không thể nào phản kháng được sự trêu đùa của hắn.
Chỉ vừa mới bắt đầu, đã có phản ứng.
Nhìn vẻ mặt nàng lo lắng thỉnh thoảng trông ra ngoài cửa,
trong lòng hắn buồn cười, hắn không mở miệng, ai dám đánh chết nô tì kia?
Quay đầu cố nén tiếng kêu, nàng cẩn thận đặt tay lên vai hắn,
phối hợp cùng động tác của hắn. Nàng hơi nhíu mày, hông va vào bàn gỗ lim rất
đau. Thế nhưng hắn không thấy sự đau đớn của nàng, nên cứ tiếp tục chọc phá đến
rách da, đến mức cơ thể bắt đầu rỉ máu.
Hắn đi, nàng tựa sát vào bàn, đợi đến lúc Tả Vi Vi bước vào,
lưng áo nàng đã dính chặt cùng máu thịt, chỉ có thể dùng kéo cắt từng chút, từng
chút một ra.
Đầu ngón tay Tả Thương Lang nhẹ nhàng chạm vào vết thương
trên miệng Tả Vi Vi, một hồi lâu đột nhiên nói: “Vi Vi, ta tìm người gả em nhé.
Tuy giờ ở trong cung, nhưng thuộc hạ trước đây của ta không ít, em thấy Thành
Đào thế nào? Hay Phí Nam ở Nhạn Bắc quan? Trần…”
“Tướng quân, người đang nói gì thế!!!”
“Vi Vi, hắn hôm nay không hỏi chuyện Vọng Liêu sơn, chắc hẳn
đã nghĩ ra kế gì. Từ xưa tới nay, người ta có mới nới cũ, em theo ta chẳng có kết
cục tốt đẹp gì đâu.”
“Tướng quân, sau này không được nói như thế nữa. Vi Vi không
đi đâu hết, có chết cũng sẽ chết cạnh người. Người mà ép nô tì, nô tì… nô tì sẽ
chết cho người xem!”
***
Mộ Dung Viêm phái Vương Nam dẫn quân chiếm lại Vọng Liêu
sơn, lệnh cho hắn ta ký giấy sinh tử. Tả Thương Lang bước vào ngự thư phòng, đó
là lần đầu tiên nàng chủ động tìm hắn.
“Chủ thượng, người cố ý.”
“Nàng đang chất vấn ta?” Hắn rốt cục cũng rời mắt khỏi tấu
chương, ngẩng đầu nhìn nàng, còn nàng cúi đầu im lặng không nói.
“A Tả, nàng quá xem trọng người bên cạnh mình rồi.” Hắn nhẹ
nhàng nâng cằm nàng lên, gần quá mức, Tả Thương Lang có thế cảm nhận được hơi
thở của hắn: “Trong mắt nàng, chỉ cần có Mộ Dung Viêm ta, còn lại bất luận chuyện
gì, bất luận người nào, cũng không được đế ý tới. Nàng hiểu chứ?”
Chỉ mặt đối mặt như thế, nàng thôi không vùng vẫy. Tả Thương
Lang, nếu như ngay từ đầu mi đã hạ quyết tâm đem toàn bộ bản thân mình giao cho
hắn, vậy giờ đây mi còn muộn phiền gì đây?
***
Lúc Vương Nam xuất chinh, nàng đưa tiễn tận nơi, nhét vào
tay hắn một cuộn giấy Tuyên Thành, một câu cũng không nói.
Lúc tin thắng trận truyền về, nàng đang ở Nam Thanh cung, cả
người bần thần ngây ngốc bên hồ sen. Vi Vi do dự mấy lần, không nhịn được nói
cho nàng hay: “Tướng quân, Vương Nam Tướng quân thắng trận rồi.”
Tả Thương Lang hơi nghiêng đầu, nàng ta tiếp tục nói: “Long
Bình Tướng quân… chết trận. Thuộc hạ của hắn, Long Tử Đồng đem theo một toán nhỏ
đến nương tựa Vưu Quốc.”
Nàng ném cành liễu vào trong hồ, nhìn mấy con cá cướp mồi
lúc lâu, khẽ gật đầu: “Ta biết rồi.” Lúc nói lời này, đột nhiên nàng nhớ tới
trên tường thành Lạc Liêu ngày ấy, lúc hắn trúng tên quay đầu, ngỡ ngàng vứt bỏ
vũ khí. Không hiểu vì sao, trái tim nàng chợt thắt đau, nàng khoát tay gọi Vi
Vi: “Đỡ ta dậy.”
***
Buổi tối, Mộ Dung Viêm tranh thủ đến, nàng khoác cung trang
ngồi tựa cửa sổ, lẳng lặng trông ra ngoài. Xoay người thấy ánh mắt của hắn,
ngoan ngoãn qua giúp hắn cởi áo.
Mộ Dung Viêm nắm lấy tay nàng đang tháo đai lưng hắn, nói
như trêu đùa: “Ta tới tìm nàng, chẳng lẽ chỉ vì muốn giải quyết việc này sao?”
Tả Thương Lang mặt ửng đỏ, nghiêng người quỳ trên mặt đất:
“Xin chủ thượng trách phạt”
Mộ Dung Viêm nâng cằm nàng ngắm nghía: “Chức nhất phẩm Tướng
quân của nàng do Thành Đào tiếp nhận, hắn sẽ tiếp tục trấn thủ Đồng Bắc quan. Chức
thống soái quân đội bảo vệ Hoàng thành do Vương Nam tiếp nhận.” Hắn chú ý tới sắc
mặt thay đổi của nàng: “Về phần nàng, sau này an phận ở lại Nam Thanh cung.”
“Chủ thượng, Vọng Liêu sơn quy hàng rồi.”
“Cho nên?”
“Cho nên chủ thượng không cần Thương Lang nữa.” Nàng nói lời
này thực hiu quạnh, Mộ Dung Viêm phát hiện ra bản thân mình đang an ủi nàng:
“Ta nghĩ bây giờ, hậu cung Viêm triều cần nàng hơn.”
Hắn sực nhớ ra mình đã đồng ý với Khương Bích Lan buổi tối sẽ
tới nếm thử canh ô mai của nàng ta. Mộ Dung Viêm không ở lại lâu nữa, tự mình
buộc đai lưng, nhìn nàng quỳ trên mặt đất, bộ dạng nghe lời đến mức khiến người
ta chỉ muốn nuốt vào trong lòng, vội gì chứ, dù sao sau này nàng cũng sẽ luôn
có bên cạnh hắn. Khi ra ngoài, hắn tự an ủi mình như vậy.
Lúc Tả Vi Vi bước vào, kinh ngạc khi thấy chủ nhân vẫn bình
an vô sự, ngửi tới ngửi lui trên người nàng như cún con, mới dám khẳng định
nàng không bị thương.
Tả Thương Lang dường như đang suy nghĩ gì đó đẩy nàng ta ra,
tâm sự ngập tràn.
Hỏi mấy lần mới biết là chuyện Mộ Dung Viêm muốn nàng ở lại
trong cung, Vi Vi lập tức khuyên giải nàng: “Tướng quân, thực ra ở lại cũng
không có gì không tốt, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, người không thấy
mệt mỏi sao?”
“Vi Vi, ta chỉ lo đây không phải là ý muốn của hắn. Nếu an
nhàn với vinh hoa phú quý, trên thế gian này, trong nhân gian này, chỉ sợ không
còn ai nhớ đến Tả Thương Lang. Khi đó, dù ta sống hay chết, cũng không có người
để tâm.”
“Theo ý người… Hoàng thượng muốn..”
“Haiz, nếu hắn muốn ta chết, cũng không cần dùng thủ đoạn
như vậy. Thôi, quên đi, không nói chuyện này nữa, trời không còn sớm, đi nghỉ
thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...