Phế Hậu Hồ Ly Nhất Dạ Yêu
Diệp Lãnh trong lòng có khúc mắc nên ngồi chẳng được bao lâu liền mở miệng cung kính.
“Thái hậu à… Nhi thần xin phép được đi dạo một vòng Thanh Lang điện của người có được không ạ?”
“Được rồi, ngồi ở đây có vẻ chán rồi đúng không… Con cứ đi đi.”
“Thứ lỗi cho nhi thần đòi hỏi… Ở đây nhi thần không quen đường nên có thể mượn Nhất Dạ của người đưa nhi thần tham quan một đoạn không?”
“Được rồi, ai gia cũng muốn được nghỉ ngơi. Nhất Dạ à, con mau dẫn đường cho phu quân của con đi nhanh đi. Hoàng thượng sắp không đợi nổi rồi này…” - Thái hậu cười châm chọc rồi tự mình chống gậy ra hiệu cho tì nữ dìu đỡ vào trong gian phòng nghỉ ngơi.
Nhất Dạ lúc này nhìn theo thái hậu cười nhẹ rồi quay sang Diệp Lãnh khẽ nở nụ cười đưa ra bộ dạng bình thản lạnh lùng.
“Hoàng thượng, mời…” - Nói rồi nàng lướt hiên ngang qua hắn đi trước dẫn đường.
Diệp Lãnh đi theo sau nhìn bóng lưng nàng mà lòng đầy thắc mắc. Tại sao nàng ấy lại có mảnh ngọc đó để tặng thái hậu và vì sao nàng lại chắc chắn rằng đó là thật khi bị Tử Yên chất vấn. Rốt cuộc Sở Nhất Dạ và mảnh ngọc kỳ lân này có liên quan gì với nhau?
Hai người một trước một sau chậm rãi chẳng ai nói với ai lời nào, không khí thật tĩnh mịch. Hắn cùng nàng đi qua một cây cầu và dừng chân tại bộ bàn ghế đá cạnh hòn non bộ, cả hai khi này mới ngồi xuống.
Nhất Dạ điềm nhiên hỏi:
“Hoàng thượng… Người không có gì muốn hỏi thần thiếp à?”
Diệp Lãnh nhíu mày ngạc nhiên hỏi: “Thế nàng có biết ta muốn hỏi gì nàng không?”
Nhất Dạ liền thay đổi với vẻ mặt đầy tội lỗi cúi đầu cung kính:
“Thần thiếp… Thật ra mảnh ngọc kỳ lân ấy là do thần thiếp nhặt được ở đống đổ nát trong vụ hoả hoạn tại đại lao… Khi nãy hoàng thượng nhìn kỹ có lẽ đã thấy sợi dây đã được thay mới, chỉ có mảnh ngọc là vẫn còn sáng đẹp, Nhất Dạ nghĩ đó là đồ quý giá… Hôm nay nay là sinh thần của thái hậu mà Nhất Dạ lại chẳng còn thứ gì tốt để dâng lên cho người, sợ mất mặt nên trước đại tiệc thần thiếp đã tặng cho thái hậu…”
“Tại sao thứ ta tặng Tử Yên lại ở trong đám hoả hoạn đó… Ý nàng là muốn cho ta hiểu sự cố ngoài ý muốn kia cũng có liên quan đến nàng ấy sao?”
“Người nghĩ rằng thần thiếp vu oan cho hoàng quý phi của người sao… Người nên nhớ là thần thiếp không hề biết sự tồn tại của mảnh ngọc quý đó cho đến khi xảy ra vụ việc vừa rồi…”
“Quả thật chính ta cũng đang thắc mắt điều đấy…” - Diệp Lãnh gật gù lộ rõ vẻ hoang mang.
Nhất Dạ vẫn cố nói thêm những lời trái lòng mình: “Chuyện của Sở gia từ lâu thần thiếp vốn đã cho vào quên lãng, bởi có đào bới lại thì họ cũng không thể sống lại được… Có lẽ do tiền kiếp quá nặng nên đây chính là cái nghiệp mà họ phải trả. Việc thần thiếp làm duy nhất bây giờ là chỉ có thể cầu nguyện cho trên dưới Sở gia sớm được đầu thai chuyển kiếp, mong rằng kiếp sau họ có một cuộc đời an nhiên tự tại.”
Diệp Lãnh khi nghe nàng trải lòng về chuyện này liền có cái nhìn khác hẳn.
“Nàng theo thái hậu một thời gian rồi nên nói chuyện có phần giống người rồi đấy… Nếu ai cũng như nàng, tâm hướng thiện xem mọi chuyện nhẹ tựa lông hồng thì thế gian này sẽ tốt biết mấy.”
“Chẳng qua là gần đây thần thiếp đọc kinh phật nhiều, lại còn hằng ngày đọc sách thuyết pháp cho thái hậu nên tỏ rõ hồng trần… Hoàng thượng người có biết không, trong quyển kinh thư của Hàn La Thích Tâm có dạy thế này…”
“Thôi được rồi. Nàng đúng là cập bài trùng với thái hậu… Ta không thấm nổi bài học này được.” - Hắn nghe không nổi nữa đành phải cắt ngang lời nàng.
Nhất Dạ trong lòng đắc ý chỉ đợi lúc này để lái hắn quay lại chủ đề ban nãy.
“Hay là… Nói về chuyện mảnh ngọc kỳ lân… Hoàng thượng có muốn nghe suy nghĩ của thần thiếp?”
Điều Diệp Lãnh quan tâm nhất bây giờ chính là chuyện này nên hắn cũng muốn nghe thử ý của nàng ta.
“Được! Thế nàng suy nghĩ ra sao?”
“Thần thiếp nghĩ hoàng quý phi muội muội có lẽ cũng không hiểu tại sao mảnh ngọc thật lại ở chỗ thần thiếp, bởi vừa rồi khi phát hiện sự việc muội ấy còn hoảng hốt nghi ngờ cơ mà… Còn suýt chút nữa mạo phạm đến thái hậu, mà muội ấy cũng không ngu dại gì mà lại làm như vậy. Thêm nữa lại là mảnh ngọc nhặt được ở nơi như thế, hai chuyện này thật trùng hợp e là có liên quan đến nhau…”
“Điều nàng nói rất có lý. Nếu như thế nội vụ trong cung đúng thật có vấn đề… Được rồi, mau quay về thôi. Ta còn có việc phải làm.”
“Hoàng thượng đi thông thả. Thần thiếp xin không tiễn vì muốn đi dạo thêm chút nữa.”
“Được…”
“À! Mà này… Hoàng quý phi muội muội đang mang long thai sẽ có lúc nhạy cảm tủi thân, người đừng vì chuyện này mà tra hỏi tránh để muội ấy tổn thương.”
Một tiếng “Hừm” rồi hắn quay mặt rời đi
Nhất Dạ điềm đạm ngồi lại ghế cùng vẻ mặt đắc ý, ngón tay thon dài thướt tha đưa lên búi tóc chỉnh lại chiếc trâm ngọc, trên khóe môi bất giác nở nụ cười nhạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...