Đại khái là rất nhiều năm sau, mọi người ở đây đều nhớ rõ cảnh đẫm máu hôm ấy.
Bình thường là một nữ tử nhu nhược, vậy mà giờ này lại đâm từng kéo từng kéo lên người một nam nhân, khăn che đầu đỏ tươi rơi trên mặt đất. Nàng bỏ
lại kéo, cẩn thận ôm cái khăn đó vào trong ngực. Cái khăn này, là từng
đường kim mũi chỉ của nàng, là niềm hạnh phúc của nàng, là ước mơ từ khi còn nhỏ được gả cho ca ca. Ngay cả khi không cẩn thận bị kim đâm vào
tay, cũng cảm thấy ngọt ngào.
Hiện tại, cho dù là không dùng
được, nhưng nàng cũng không nỡ để nó rơi dưới đất mặc người dẫm lên.
Đằng La nhìn lướt qua đám người, từng bước từng bước đi đến trước mặt
Mạc Tùng Bách còn đang ngây ngốc. Nàng cười bình thản tự nhiên vô cùng:
“Đại ca, về sau ta không cần phải gả ra ngoài nữa, thật tốt quá.” Nàng
nói, mà khóe môi không ngừng chảy ra máu đen. Đằng La, dường như có muôn vàn điều muốn nói ra, nhưng lại không nói được gì, chỉ có thể nói lên
một câu: “Phải bảo trọng.”
Mạc Tùng Bách ôm nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng dần biến mất, một giọt nước mắt cũng không rơi. Hắn vẫn
sống, nhưng Tả An Chi lại cảm thấy cái người thanh niên luôn nhiệt tình, thích chõ mũi vào chuyện của người khác, có thể đỏ mặt vì chọn quần áo
trang sức cho vị hôn thê thì đã chết đi rồi.
Việc vui biến thành tang sự. Đám tang của Đằng La, chỉ có một mình Mạc Tùng Bách canh giữ
trước linh cữu của nàng. Hắn châm một ngọn đèn, một lần lại một lần dùng hồ cầm đàn một khúc thống khổ “Tiêu Tương Dạ Vũ”
***
“Ngoài dự đoán sao?” Tả An Chi đứng giữa sân, nhìn thân ảnh một người một quan tài trong linh đường (phòng thờ), dường như đang tự hỏi, mà cũng dường
như đang hỏi Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh.
“Đương nhiên, ai cũng không ngờ được.” Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc trả lời.
Tả An Chi so với hắn còn bình thản hơn. Nàng nhìn xa xăm, lại nói: “Là không ngờ nàng không nghe lời?”
Lúc ấy mọi người chỉ tập trung nghe ngóng xem xét đoạn đối thoại của ba
người kia, mà lại xem nhẹ một chi tiết. Đó là Đằng La cô nương rõ ràng
đối diện nói chuyện với Mạc Tùng Bách, nhưng ánh mắt lại không ngừng
nhìn lên cây…Nhưng sau đó, vào lúc gần kết thúc đối thoại, Tả An Chi lại chú ý tới ánh mắt này của nàng. Liên hệ với sự thay đổi bất thường gần
đấy, lại nhớ tới người trong ma giáo thích nhất là sử dụng mỹ nhân kế,
ngay cả Phong Thanh Dương cũng trúng chiêu này, cho nên liền không khó
đoán được chân tướng sự việc.
Đông Phương Bất Bại phút chốc xoay người, mặt không đổi sắc nhìn nàng.
“Đông Phương đại nhân năm nay bao nhiêu tuổi?” Tả An Chi tỏ vẻ khiêm tốn hỏi.
“…” Đông Phương Bất Bại mặt lạnh xuống, không nhìn nàng nữa.
Bộ dạng lãnh khốc vô tình này mới là con người thực sự của hắn đi. Chỉ là
hiện tại nàng có giơ cổ cho hắn chém, hắn cũng sẽ không nguyện ý. Không
phải vì hắn luyến tiếc nàng, mà là luyến tiếc lợi ích giá trị của nàng.
Vì thế, Tả An Chi mỉm cười, tươi cười lộ sáu răng tiêu chuẩn.
“Hai mươi hai tuổi.” Quả nhiên, dù nàng có khiêu khích thế nào, Đông Phương Bất Bại cũng không trở mặt.
“Như vậy, năm đó khi mới mười một tuổi huynh làm sao để một tiểu cô nương
năm tuổi ngoan ngoãn nghe lời?” Tả An Chi ánh mắt nhìn Đông Phương Bất
Bại giống như đang chọn thịt lợn ở chợ, còn thật sự nhìn từ đầu đến
chân, từ chân lên đầu hắn một lần.
“Người biết quá nhiều, thông
thường sẽ chết rất nhanh.” Câu trả lời của Đông Phương Bất Bại cũng là
một câu trả lời kinh điển của nhân vật phản diện.
Người không sợ chết, thì làm sao có thể sợ bị người khác uy hiếp. Huynh có thể không đáp, nhưng cũng không thể cấm ta không hỏi.
“Ngày đó nhìn thấy túi tiền của Mạc Tùng Bách, ta từng nhớ tới, huynh có một
khối ngọc bội, mặt trên cũng khắc một bông hoa mai giống y đúc. Lúc ấy
ta cũng chỉ nghĩ đó là trùng hợp. Sau đó ngẫm kĩ lại, với thẩm mỹ của
huynh, huynh sẽ thích hoa mai sao? Cho nên cái đó nhất định là của người khác. Vì thế, ta mới nghĩ ra, huynh và Đằng La, nhất định là có quen
biết. Kế hoạch của huynh, chính là khiến cho Mạc Tùng Bách nhìn thấy
Đằng La gả cho một tên khốn, như vậy hắn nhất định sẽ không cam lòng,
hoặc là dẫn nàng bỏ trốn, hoặc là sau đó sẽ lén lút thông gian với nàng. Dù có là cách nào, thì thanh danh đại đệ tử phái Hành Sơn sẽ đều trở
thành rác rưởi. Chỉ không ngờ, Đằng La lại không chịu nghe lời, có chết
cũng không chịu gả cho người khác. Cuối cùng huynh thành ra trộm gà
không được còn mất nắm gạo.” Tuy tất cả những điều này đều chỉ là suy
đoán của nàng, nhưng Tả An Chi nói ra vô cùng chắc chắn, dường như những việc này nàng đều tận mắt chứng kiến.
“Nàng chết thì đã làm
sao, cô cũng thấy đấy, Mạc Tùng Bách dù còn sống, cũng thành bộ dạng
này, còn có thể gây trở ngại cho ta sao?” Đông Phương Bất Bại nói ra lời này coi như ngầm thừa nhận suy đoán của Tả An Chi, “Cô hiện tại nói lời này với ta, là muốn vì Mạc Tùng Bách đòi lại công đạo?
Tả An
Chi cười gượng hai tiếng: “Huynh cảm thấy ta có thực lực đó sao? Ta hiểu rất rõ bản thân. Nói võ công không có võ công, gia thế còn đang cần dựa vào huynh giúp đỡ, nhưng mà huynh tin ta sẽ thay ca ca cầu xin huynh
sao? Muốn làm thay người khác, cũng phải có năng lực mới được, không có
năng lực mà cậy mạnh đi làm thì chính là con ngốc. Bản thân ta, có thể
tự bảo vệ mình đã khó lắm rồi. Đứng trên lập trường của huynh mà nói,
huynh không làm sai điều gì. Các người vốn chính là kẻ thù của nhau,
không phải ngươi chết thì ta chết. Nói cái gì mà chính tà phân biệt, còn không phải là hai bên tranh chấp địa bàn cai quản sao.”
Cho dù
không hứng thú nhưng nàng cũng không phải cái gì cũng không hiểu. Giống
như kẻ bán hàng đa cấp phải dùng lợi ích để dụ dỗ, thì chốn giang hồ
chính là dùng thanh danh để làm thôi. Dùng một cái danh nghĩa “Trảm yêu
trừ ma” để ngụy trang, khiến cho người người, tre già măng mọc không
ngừng chùn bước lao lên hy sinh tính mạng. Tả An Chi cảm thấy, so với ma giáo mà nói, các danh môn chính phái tẩy não đệ tử thế này càng giống
với tổ chức tà giáo hơn. Nàng thật sự không hiểu được một chuyện, đó là
nàng có lí do gì phải chết vì lợi ích của người khác. Thời gian ở chung
với Mạc Tùng Bách so với Đông Phương Bất Bại còn ít hơn, muốn nàng an ủi Mạc sư huynh vài câu thì được, nhưng muốn nàng vì hắn mà hy sinh tính
mạng thì không có khả năng.
Đông Phương Bất Bại nhìn nàng như quái vật, hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nở nụ cười: “Không hổ là muội muội của Tả Lãnh Thiền.”
Tả An Chi thu hồi tươi cười, bình thản nhìn hắn.
“Ta thẳng thắn với huynh, chính là vì muốn nói với huynh, đừng tính kế ta.
Ta sẽ không giống như Đằng La, trở thành vật hy sinh cho chiến tranh của các người.”
“Ngày đó huynh kéo chúng ta thức trắng đêm uống
rượu ngắm trăng, chính là vì muốn ra ám hiệu để người của Tung Sơn cứu
Nhạc Bất Quần, phải không?”
“Huynh định liên minh với ca ca ta?
Giữ ta ở bên coi như tiền đặt cọc? Ngày đó ở dưới bếp, huynh cố ý làm
cho Mạc đại nương hiểu lầm, là sợ bởi vì ta, mà kéo gần quan hệ giữa hai phái Tung Sơn và Hành Sơn?”
Nàng một câu lại một câu, làm cho
Đông Phương Bất Bại không biết phản bác thế nào. Hắn chỉ nói: “Cô dựa
vào cái gì mà nghĩ ta sẽ trả lời cô?”
Thảm, công phu mê hoặc
bằng oanh tạc vấn đề đã mất đi hiệu quả. Tả An Chi lập tức thay một vẻ
mặt tươi cười vô tội: “Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, huynh có thể không
đáp.”
“Cô cũng nói, cô tự biết bản thân, có cái gì đáng lợi dụng sao?” Đông Phương Bất Bại khinh thường bỏ lại một câu, xoay người muốn
đi.
“Vậy huynh có thể thả ta đi không?” Tả An Chi chạy theo.
“Tả cô nương tính tình phóng khoáng, không chịu được lễ giáo quy củ, cô
không biết là so với Tung Sơn, cô càng thích hợp ở lại Thần giáo ta
sao?” Đông Phương Bất Bại đóng cửa phòng ngay trước mũi nàng.
Tả An Chi sờ sờ cái mũi, đành quay đầu bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm nói: “Kỳ
thực có đôi khi, thật sự không cần đắc tội nữ nhân.” Con thỏ nóng nảy
cũng sẽ cắn người, huống chi răng của Tả An Chi còn sắc hơn thỏ nhiều
lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...