Gặp được Đông Phương Bất Bại ở đây, Tả Lãnh Thiền không chỉ ngoài mặt
kinh ngạc, mà ở sâu trong lòng còn cảm thấy sợ hãi. Bởi vì quá căng
thẳng, tay hắn thậm chí hơi hơi run rẩy. Nhưng sợ hãi kẻ địch, cho dù kẻ địch này có được coi là thần thánh trong chốn giang hồ, thì với tư cách là minh chủ Ngũ Nhạc, hắn cũng không cho phép mình hèn nhát như thế.
Hít một hơi thật sâu, Tả Lãnh Thiền ôm chặt Tả An Chi, nhìn chằm chằm bóng
dáng Đông Phương Bất Bại, thì thào nói một câu: “Hắn không phải ở Hắc
Mộc Nhai sao, tại sao lại đến đây?” Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn định
ôm Tả An Chi đi lẫn vào trong đám dân chúng. Không ngờ lại bị người chặn lại.
Hắn ngẩng đầu thấy người kia, nhất thời thở phào, cười nói: “Mạc sư đệ, thì ra là đệ.”
Mạc Tùng Bách lại không cười, vươn bàn tay gầy khô ngăn hắn lại, thản nhiên nói: “Tả minh chủ, xin ngài đem Tả cô nương giao cho ta.”
Tả
Lãnh Thiền ngẩn người, khóe mắt nhìn đến Lâm Bình Chi đứng sau Mạc Tùng
Bách, lập tức liền đoán là do tên chó chết này đưa cứu binh tới. Ánh mắt Tả Lãnh Thiền như điện quét qua Lâm Bình Chi, trong lòng âm thầm thề
sớm muộn cũng sẽ giết chết tên tiểu tử nhiều chuyện này. Hắn nghĩ đến
Mạc Tùng Bách là người trong Ngũ Nhạc, vẫn phải nghe lệnh hắn, cho nên
không hề lo lắng mà lấy cờ lệnh ngũ sắc từ trong lòng ra, hừ lạnh nói:
“Năm đó Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta liên minh, ước định công thủ tương
trợ, bảo vệ chính nghĩa trong võ lâm. Phàm là việc trong võ lâm, mọi
người đều phải nghe hiệu lệnh của minh chủ. Mà ngũ sắc lệnh này là do
năm phái cùng tạo thành, thấy cờ lệnh như thấy minh chủ. Mạc đại tiên
sinh không nghe hiệu lệnh, muốn cứu yêu nữ này, phải chăng là định để
phái Hành Sơn quy phục ma giáo?”
Mạc Tùng Bách cười ha ha, nói:
“Tả minh chủ, lời này ngài đã từng nói một lần với Lưu sư đệ của ta,
nhưng ta không giống Lưu sư đệ. Ngài gạt được người khác, nhưng không
gạt được Mạc đại ta. Phái Hành Sơn không đầu quân cho Ma giáo, nhưng
phái Tung Sơn thì có đấy. Nếu không tại sao phải đem Tả sư muội giấu ở
Tung Sơn mười lăm năm? Đông Phương giáo chủ còn chưa đi xa, ngài nếu
không giao Tả sư muội cho ta, chỉ cần ta kêu một tiếng, để Đông Phương
giáo chủ nghe được, quay trở lại xem Tả minh chủ bất kính với Tả cô
nương thì không biết Tả minh chủ định xử lý sao? Tả minh chủ, xin quyết
định mau đi, ta đang giúp ngài a.”
Tả Lãnh Thiền mặc dù giận dữ, nhưng nửa câu cũng không phản bác lại được. Bởi vì những lời Mạc Tùng
Bách nói mặc dù chói tai, nhưng cũng là lời thật. Hắn vì muốn tiêu diệt
phái Hằng Sơn, cho nên lần này xuống núi chỉ mang theo vài người thân
tín để bí mật bố trí cạm bẫy. Nếu bây giờ để Đông Phương Bất Bại phát
hiện, chưa cần người kia ra tay, riêng mấy trăm đệ tử ma giáo đi theo
hắn cũng đủ mệt chết Tả Lãnh Thiền. Vì thế, Tả Lãnh Thiền chỉ đành hít
sâu một hơi ổn định tâm tình, sau đó bình tĩnh giao Tả An Chi cho Mạc
Tùng Bách, ngay cả ngựa cũng không cần, trong nháy mắt liền không thấy
bóng dáng nữa.
Hai đệ tử đi theo hắn đứng ngốc một lát, sau đó
vội vàng đuổi theo. Mà Mạc Tùng Bách cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ lo giải huyệt đạo cho Tả An Chi. Sau đó hắn áy náy nói: “Sư muội đừng
trách, chúng ta đã đi theo hắn một lúc, vừa rồi có cơ hội mới dám ra
tay.”
Hắn nói gì Tả An Chi cũng không nghe lọt tai. Huyệt đạo
vừa giải, nàng đã vội định thi triển khinh công bay về hướng Đông Phương Bất Bại rời đi.
“Cô chờ một chút.” Lâm Bình Chi vội vàng ra tay túm chặt góc áo của nàng.
Tả An Chi tát hắn một cái, thấy hắn vẫn không chịu buông tay, liền trừng mắt nhìn hắn nói: “Huynh làm gì vậy, mau buông tay.”
Mạc Tùng Bách đứng ở một bên thấy nàng sốt ruột, liền thở dài, bất đắc dĩ
chậm rãi nói: “Đông Phương giáo chủ, hình như không nhớ rõ Tả sư muội.”
Tả An Chi cứng người, xoay đầu nhìn ánh mắt thương hại của Mạc Tùng Bách,
trong lòng nàng nhất thời dường như đeo một cục sắt, vội vàng liên thanh hỏi: “Không nhớ rõ? Là có ý gì? Làm sao huynh biết?”
Mạc Tùng
Bách quét mắt nhìn quanh bốn phía, nói: “Nơi này nhiều người, khó giữ bí mật, chúng ta về khách điếm chậm rãi nói chuyện. Dù sao Đông Phương
huynh nhất thời cũng không đi xa được, muội nghe xong rồi tìm hắn cũng
không muộn.”
Tả An Chi chưa bao giờ là người dễ xúc động, nàng
biết chuyện này có vấn đề, tuy rằng vô cùng không muốn, nhưng vẫn gật
đầu, quay về khách điếm cùng với Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi. Sau đó
nghe hai người bọn hắn ngươi một lời ta một lời, chậm rãi đem mọi chuyện kể ra.
Lâm Bình Chi nói: “Ta khi đó ra ngoài, liền biết Tả Lãnh Thiền không tha cho ta, cho nên liều mạng chạy, không ngừng hy vọng có
thể đến bến thuyền để giong thuyền đi. Nhưng không ngờ vẫn bị đuổi theo. Bọn họ muốn giết ta, thật may là Mạc đại tiên sinh đúng lúc đi ngang
qua liền cứu…” Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: “Tiếp theo ta liền đưa
Mạc đại tiên sinh tới cứu cô.”
Tả An Chi nhìn hắn một cái, nói: “Huynh…”
Tả Lãnh Thiền không hổ là minh chủ của Ngũ Nhạc, thực sự mà nói, cho dù
Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi liên hợp lại cũng không phải đối thủ của
hắn. Cho nên nghĩ đến Lâm Bình Chi luôn luôn sợ chết mà dám mạo hiểm cứu nàng, Tả An Chi cảm thấy rất khó tin. Bất quá cũng không tiện hỏi hắn
vì sao.
Lâm Bình Chi lại giống như hiểu thấu được nàng, lạnh lùng mở miệng nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, cô chết ai giúp ta báo thù.”
Mạc Tùng Bách nói tiếp: “Chúng ta đi theo rất lâu cũng không dám động thủ.
Cũng may lúc đi qua quán rượu, ta nhìn thấy Đông Phương giáo chủ vào
thành. Hắn nặng tình nặng nghĩa với muội như thế, nếu hắn biết muội ở
đây, nhất định sẽ cứu được muội. Chỉ là thân phận của ta không tiện
cùng hắn nói chuyện, cho nên chỉ dám viết một tờ giấy đưa cho tiểu nhị,
bảo hắn khi mang đồ ắn thì đưa cho Đông Phương giáo chủ. Nhưng không
hiểu sao ta thấy tên nam tử đi bên cạnh giáo chủ đã cầm đọc sau đó đưa
cho hắn, vậy mà hắn chỉ tùy tay ném qua một bên. Sau đó tên nam tử kia
còn túm cổ tiểu nhị, hung hăng hỏi hắn tờ giấy này là ai đưa. Người nọ
lúc đó phát ra sát khí rất nặng, ta chỉ đành phải kéo sư điệt chạy đi.
Vì thế chúng ta mới phải chuyển sang dùng kế cáo mượn oai hùm này để
đuổi Tả Lãnh Thiền đi.”
Tả An Chi biết hắn nói nam tử kia chính
là Dương Liên Đình, trong lòng chua xót không tả nổi. Nàng cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Cho dù như thế nào, ta cũng muốn
chính miệng hỏi hắn một lần. Nếu trong lòng hắn không còn ta, ta tuyệt
đối sẽ không quấn quít si mê hắn nữa. Các huynh yên tâm, đối với một
người không quan tâm sống chết của ta, thực xin lỗi, dù hàng ngày hắn có gửi thư tình thì ta cũng không nhận.”
Nàng cười một cái, sau đó đứng lên bỏ đi, chạy theo hướng đoàn người Đông Phương Bất Bại. Đoàn
người của hắn tiền hô hậu ủng, tất nhiên lôi kéo sự chú ý của rất nhiều
người, chỉ cần vừa hỏi liền biết hướng di chuyển của bọn họ. Nhưng đến
lúc nàng đuổi tới bến tàu thì đã nghe nói hắn lên thuyền đi được nửa
canh giờ rồi. Lỡ mất cơ hội gặp hắn, nàng rốt cục không kiềm chế được
cảm xúc, ngã ngồi xuống đất, trong lòng vừa thương tâm vừa thất vọng.
Nàng đợi mới chỉ mấy tháng mà đã khổ sở thế này, không biết Đông Phương
Bất Bại đợi mười hai năm thì thế nào. Cho nên, nếu hắn có yêu người
khác, nàng cũng không có tư cách trách hắn.
Đến lúc này, nàng
mới hiểu được tâm tình của Đông Phương Bất Bại lúc hắn nói sau này hắn
chết nàng sẽ lấy người khác là như thế nào. Vừa nghĩ đến hắn không còn
yêu nàng, nàng đã cảm thấy tim đau như bị dao cắt. Nhưng mà chỉ cần hắn
còn sống, vậy cũng tốt rồi.
Mờ mịt ngồi trên mặt đất hồi lâu, Tả An Chi xốc lại tinh thần, đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên người, không quay đầu lại mà nói: “Chúng ta đi Mai trang.”
Lâm Bình Chi đứng sau lưng nàng, im lặng một lát, lại hỏi: “Cô không định đi tìm Đông Phương giáo chủ nữa sao?”
Tả An Chi cười khổ, nói: “Hắn đi thuyền lớn, ta sao đuổi kịp được.”
Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng Tả An Chi rất rõ ràng: nếu lần này nàng đuổi theo Đông Phương Bất Bại, chỉ sợ sẽ không kịp về Mai
trang ngăn Nhậm Ngã Hành trốn thoát. Cho dù có thế nào, tính mạng của
Đông Phương Bất Bại đối với nàng cũng là quan trọng nhất. Chỉ cần hắn
còn sống, cho dù không phải ở bên cạnh nàng, nàng cũng rất vui mừng.
Huống chi trước đây là nàng phái người đi bắt Nhậm Doanh Doanh, cố ý
quầy rầy việc luyện công của Nhậm Ngã Hành để ông ta bị tẩu hỏa nhập ma. Nay nếu Nhậm Ngã Hành thoát được ra, lại biết nàng còn sống, chỉ sợ với tính cách có thù tất báo của ông ta, nàng sẽ còn thảm hơn tác giả A Dẫn bị độc giả đánh thành đầu heo a.
Chú thích của tác giả: Những
lời này, vốn định để làm lời cuối sách. Nhưng bởi vì không muốn những vị độc giả theo tôi suốt chặng đường này phải khó chịu, vậy cứ nói luôn
đi.
Thật ra, truyện này vốn lúc đầu định nam chính là Lâm Bình
Chi, đây là điều mọi người đều biết. Tôi cũng định viết là lúc An An tìm được Đông Phương giáo chủ thì phát hiện hắn đã sớm chết, chỉ sai kẻ giả mạo mình nói với nàng một câu: “Nói cho An An là ta nhớ nàng.” Nhưng
càng viết thì càng phát hiện nhân vật không còn theo ý đồ của tác giả
nữa. Hai người bọn họ theo tình huống mà tình cảm tự nhiên phát triển.
Trên cơ bản, từ chương “Thập toàn cửu mĩ là đủ rồi” thì nhân vật chính
đã không còn là Lâm Bình Chi nữa. Có một người yêu như Đông Phương Bất
Bại, sẽ rất khó để yêu người khác. Cho dù là tác giả ngu ngốc vô lương
tâm cũng không thể mạnh mẽ làm trái ý hai người bọn họ. Cuộc đời vốn
nhiều thăng trầm, Đông Phương Bất Bại và Tả An Chi có hợp có li, có
thống khổ có ngọt ngào, nhưng bọn họ sẽ mãi không buông tay. Cảm ơn mọi
người đã ủng hộ tôi, tôi yêu các bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...