Hắn còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, sau đó có
tiếng người vang lên: “Phạm trưởng lão, thuộc hạ đến bái kiến.”
Đông Phương Bất Bại che miệng Tả An Chi, thì thầm vào tai nàng: “Là cháu của Nhậm Ngã Hành, Lục Trúc Ông.”
Cháu của Nhậm Ngã Hành làm sao nhanh như vậy đã biết nàng đến thành Lạc
Dương, hơn nữa còn định đến bái kiến? Trong giáo người biết nàng cũng
không nhiều, cho nên khả năng bị đệ tử các phân đà của Nhật Nguyệt Thần
giáo nhận ra rất nhỏ. Những người khác thì đều đi theo nàng đến khách
điếm, chỉ trừ có hai người được nàng phái đi tìm Đông Phương Bất Bại.
Xem ra là bọn họ đi báo tin. Nàng nghĩ mà thấy tức, nhưng cũng biết lúc
này không thể nổi giận. Nàng đưa tay đẩy Đông Phương Bất Bại một cái, ý
bảo hắn trốn lên giường đi. Sau đó kéo chăn che kín từ đầu đến chăn hắn, lại cẩn thận buông màn rồi mới thong dong ra mở cửa.
Ngoài cửa
là một ông lão, chừng năm mươi sáu mươi tuổi, đang khoanh tay cung kính
đứng. Mà bên cạnh lại là một tiểu cô nương sáu bảy tuổi, làn da trắng
như tuyết, một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn nàng. Tiểu cô nương này
chắc hẳn là Nhậm Doanh Doanh. Tả An Chi nghĩ một lát, ra vẻ lãnh đạm gật đầu, quay về phòng ngồi xuống bàn: “Có chuyện gì? Nói nhanh ta còn ăn
cơm.”
Ông lão kia không ngờ nàng lại làm như vậy, không hỏi ông
ta là ai, ngay cả cửa cũng không cho bước vào. Nhất thời cũng không biết phải nói gì, cứ đứng chôn chân tại chỗ. Mãi đến khi tiểu cô nương kia
kéo hắn một cái, hắn mới khôi phục tinh thần, cố nặn ra một nụ cười:
“Thuộc hạ Lục Trúc Ông, là đệ tử của Thanh Long đường.” Hắn nhìn tiểu cô nương kia một cái, lúng túng nói: “Đây…Đây là cháu gái của ta, nghe nói Phạm trưởng lão đến thành Lạc Dương nên nó cũng muốn đi bái kiến.”
Hắn vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên, vừa nhìn đã biết là nói dối, người ta rõ ràng là cô cô chứ không phải cháu gái của lão.
“Đến bái kiến ta? Là tới gặp Đông Phương Bất Bại đi. Chỉ sợ lão tới nhầm
chỗ rồi. Ta chẳng qua chỉ là một con rối trong tay hắn, hắn đặt đâu thì
ngồi đó thôi.” Tả An Chi cười nhạt, ném chiếc đũa trong cả lên bàn, cả
vú lấp miệng em nói: “Nhìn thấy rồi thì đi ra ngoài. Đông Phương Bất Bại không ở đây, muốn đi tìm hắn thì tự đi mà tìm.”
Nhậm Doanh
Doanh lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, phỏng chừng cho tới bây giờ chưa có ai dám đối với nàng như thế. Nàng tức giận đến xiết tay thành nắm
đấm, cả người run rẩy, oán hận trừng mắt nhìn Tả An Chi hồi lâu, sau đó
dậm chân quay đầu bỏ chay. Lục Trúc Ông cũng không nói thêm gì, chỉ
cuống quít đuổi theo.
Tả An Chi “phanh” một tiếng sập mạnh cửa,
đợi một lát sau mới xốc màn lên, nhìn Đông Phương Bất Bại đang lười
biếng gối đầu lên tay nói: “Đại khái là Nhậm đại tiểu thư tò mò muốn
nhìn ta một cái, kết quả lại bị ta làm tức giận bỏ chạy. Vô tình tưới
liễu liễu xanh um. Xem ra không bao lâu nữa, trong giáo mọi người đều
biết ta yêu quá hóa hận rồi.”
Đông Phương Bất Bại rướn người,
hôn hai gò má của nàng: “Nghe lời này, ta quả rất khó xử, rõ ràng yêu
nàng yêu muốn chết, lại cứ phải nói không yêu.” Hắn nghĩ nghĩ một lát,
lại cẩn thận dặn dò: “An An, để phòng tai vách mạch rừng, sau hôm nay sợ sẽ không thể gặp nàng nữa, cho nên ta trước muốn dặn nàng mấy câu.
Nàng trăm ngàn lần phải tự chăm sóc chính mình, không được để Nhậm Ngã
Hành nhìn ra sơ hở. Hắn mới hơn ba mươi tuổi, chỉ lớn hơn ta một chút,
lại nói sẽ truyền ngôi cho ta. Giường của mình người khác ngủ không yên, hắn nói lời này, xem ra sớm muộn sẽ không dung tha cho ta, mà ta cũng
sẽ không ngồi chờ chết. Ta tranh chấp với hắn, cũng không nắm được bao
nhiêu phần thắng, cho nên từ nay về sau nàng nhất định phải cẩn thận,
có việc gì thì tìm Khúc Dương giúp đỡ. Nếu ta thắng, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn không chia lìa. Nhược bằng ta thua, nàng cứ đem quyền
bính trả lại cho Nhậm Ngã Hành, cũng không lo mất mạng.” Hắn vươn hai
tay ra, ôm Tả An Chi kéo vào trong ngực, lưu luyến tham lam cảm nhận mái tóc mềm mại của nàng. Hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng đẩy vách tường sau
lưng một cái, vách tường kia liền mở ra. Hắn đi vào bên trong, sau đó
quay đầu nhìn lại, cánh tay vung lên, vách tường liền trở về nguyên
dạng.
Sờ sờ hai gò má vừa bị hắn hôn, Tả An Chi cười, vừa ôn nhu vừa bất đắc dĩ. Chuyện hắn lo lắng, hẳn là không có cơ hội xuất hiện,
nhưng nghe vẫn cứ như rót mật vào tai. Nhưng trong ngọt ngào vẫn có chút cay đắng mà chính nàng cũng không hiểu vì sao.
Đông Phương Bất Bại rơi vào thế khó xử này, nàng không rõ bản thân mình có hay không hy vọng tương lai không thay đổi.
Nếu như vận mệnh vẫn theo quỹ đạo lúc trước, thì cho dù Đông Phương Bất Bại thắng lần này, sau đó hắn vẫn bị Nhậm Ngã Hành đánh bại. Nàng biết Đông Phương Bất Bại cũng không phải chưa bao giờ thất bại, mà là sau mỗi lần thất bại, hắn đều không buông tha, đều cố gắng gom góp lực lượng để
đứng dậy bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng, đến khi Đông Phương Bất Bại ngồi lên vị trí kia, mọi thứ liệu có thay đổi không, liệu có thể sẽ giống như lời hứa hẹn của hắn, vĩnh viễn không chia lìa?
Không
đúng, Tả An Chi đột nhiên cả kinh, đem những lời nói vừa rồi của Đông
Phương Bất Bại tua lại trong đầu một lần. Lời của hắn, tựa như di ngôn,
chẳng lẽ nhanh như vậy sẽ đánh giáp lá cà với Nhậm Ngã Hành? Tình thế
trước mắt cũng không nguy cấp đến thế a. Nhưng Đông Phương Bất Bại đã
rời đi rồi, nàng có nghi ngờ cũng không thể đến hỏi hắn. Nếu làm như vậy chỉ sợ sẽ mang đến càng nhiều nguy hiểm cho cả hai người.
Ở trong phòng đi đi lại lại, Tả An Chi vẫn quyết định kiềm chế sự nôn nóng lại, nhìn xem tình hình biến chuyển.
***
Đông Phương Bất Bại cũng không rời khỏi đoàn người Tả An Chi mà tự về Hắc
Mộc Nhai trước. Nhưng hắn cũng không giống như mấy ngày trước, cố ý lấy
lòng Tả An Chi, mà Tả An Chi cũng giống như đã nghĩ thông, không hề châm chọc khiêu khích hắn. Hai người bọn họ bây giờ chuyển sang trạng thái
khách khí lẫn nhau, không ngừng duy trì khoảng cách hai bên. Chỉ khổ cho đám người đồng hành, người nào người nấy câm như hến, chỉ sợ khiến hai
bọn giận, lại giống như mấy ngày trước thì thiệt không hay ho gì cho bọn họ. Cũng may cho đến lúc trở lại Hắc Mộc Nhai, hai người này cũng không cãi cọ lần nào nữa.
Lần này về Thanh Long đường, Tả An Chi
chuyển tới phòng mới. Bây giờ, nàng đang trầm tư suy nghĩ phải diễn trò
ra sao. Ba ngày trước khi về Hắc Mộc Nhai, nàng đã phái hai kẻ mà mình
hoài nghi là thủ hạ của Nhậm Ngã Hành sang cho Đông Phương Bất Bại. Chỉ
không biết Nhậm Ngã Hành đã biết tin này hay chưa?
“Phạm trưởng
lão, Nhậm giáo chủ mời ngài qua.” Tả An Chi vừa ngồi một lát, liền có
một tên hầu đến mời. Nàng bình tĩnh đi theo hắn, không ngờ vào đến điện
đã thấy các vị trưởng lão. Thấy Đông Phương Bất Bại cũng có ở đây, nàng
không hề do dự chọn chỗ cách xa hắn nhất.
Ánh mắt Nhậm Ngã Hành
chợt lóe, cười nói: “Phạm trưởng lão, cô và Đông Phương huynh đệ luôn
thân thiết, có phải bây giờ có hiểu lầm gì không? Người một nhà nếu có
hiềm khích thì đừng ngại nói ra, để ta chủ trì công đạo cho hai người.”
Tả An Chi đứng dậy, ôm quyền nói: “Đa tạ giáo chủ, ta và Đông Phương
trưởng lão có chút ân oán cá nhân thôi, không phải là chuyện trong giáo
cho nên không dám phiền giáo chủ.”
“Nếu cô đã nói là ân oán cá
nhân, vậy thì ta không hỏi nữa. Nhưng mà Đông Phương huynh đệ này, ngươi là một đại nam nhân, sao lại cứ so đo thiệt hơn với một tiểu cô nương.
Nếu ngươi đắc tội người ta thì nên mau xin lỗi mới phải.” Tuy rằng trong đám trưởng lão chỉ có duy nhất Tả An Chi là nữ, nhưng mọi người đều
biết Đông Phương Bất Bại tâm cao khí ngạo, muốn để cho hắn trước mặt mọi người mà mở miệng xin lỗi một nữ tử, thật là làm khó hắn. Cho nên, Nhậm Ngã Hành vừa mở miệng nói như vậy, lập tức ánh mắt của các trưởng lão
đều đổ dồn vào Đông Phương Bất Bại, chờ xem hắn định ứng đối thế nào.
“Không dám nhận.” Không đợi Đông Phương Bất Bại mở miệng, Tả An Chi đã lạnh lùng từ chối.
Nhậm Ngã Hành ha ha cười hai tiếng, cũng không nhắc lại việc này, mà liền
nói tào lao hai ba câu. Sau đó, hắn lại đột nhiên nói: “Lần này Đông
Phương huynh đệ lập được công lớn, các vị thấy sau này ta truyền ngôi
cho hắn có được không?”
Hắn bỗng nhiên nhắc tới việc truyền
ngôi, ngoại trừ Đông Phương Bất Bại lập tức đứng dậy nói không dám, thì
đám người còn lại tất cả đều ồ lên. Hác trưởng lão sau đó đứng lên, lớn
tiếng nói: “Ta không phục, hắn chỉ là một tiểu tử lông tóc chưa mọc đủ,
mới hơn hai mươi tuổi, vì cái gì truyền ngôi cho hắn?”
Vừa nghe
Hác trưởng lão nói vậy, Nhậm Ngã Hành liền vỗ bàn, cả giận nói: “Lúc ta
kế vị cũng mới hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ ông cũng nói ta là một tiểu
tử lông tóc chưa mọc đủ sao?” Thấy Hác trưởng lão lúng túng không dám
nói tiếp, hắn liền trợn mắt, chỉ vào Đông Phương Bất Bại nói: “Đông
Phương huynh đệ là kỳ tài, so với các người lập công còn nhiều hơn, võ
công cũng tốt hơn, chẳng lẽ ta không thể thoái vị nhường ngôi cho người
hiền. Ta sẽ đem vật trấn giáo Quỳ Hoa Bảo Điển truyền cho hắn. Đợi sau
này Đông Phương huynh đệ luyện thành, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của hắn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...