Đông Phương Bất Bại đã tỉnh, cho nên việc đi ra ngoài được hay không
cũng không còn là nỗi lo nữa. Tả An Chi không biết tại sao nàng có thể
tin hắn như thế, nhưng sự thực chứng tỏ, nàng tin đúng người rồi. Ngay
cả thời điểm lẩn trốn, hắn vẫn lưu tâm nhớ rõ đường đi, quả nhiên rất
lợi hại.
Giả có thể là thật, mà thật có thể là giả. Triệu trưởng lão nhất định sẽ nghĩ bọn họ trốn trên núi không dám ra, cho nên bây
giờ bọn họ đến khách điếm, ngược lại sẽ không bị lộ. Mà quan trọng hơn
là, trong núi không phải là nơi có thể sống lâu được, tuy có nguồn nước, nhưng không có thực vật, điểm tâm trong hành lý nàng mang theo thì
nhiều lắm cũng đủ ăn trong hai ngày thôi. “Dân lấy ăn làm trời”, cho nên dù Triệu trưởng lão không tìm được họ, bọn họ cũng sẽ chết đói.
Đông Phương Bất Bại đối với cách nói của nàng không có ý kiến khác, vì vậy trời vừa tờ mờ sáng, hai người đã đi ra khỏi núi.
Tuy rằng xung quanh không có ai, nhưng Tả An Chi vẫn là nhịn không được đi hai bước lại thở dài một cái.
Tạo hình hiện nay của bọn họ, đi ra ngoài chỉ sợ dọa mọi người.
Nơi này cho dù không có gương đồng, nhưng Tả An Chi đoán cũng biết, vết máu trên người nàng đã đủ để dọa người rồi. Sau đó lại còn cõng một vị nam
nhân cao lớn trên lưng. Mà vị nam nhân này trên người lại mặc đồ nữ, hơn nữa, bởi vì quá cao mà chân đều loét quét chạm đất.
“Người nên
ăn ít lại là ai a.” Không thể không tạm thay con ngựa vận chuyển người
bị thương, Tả An Chi rốt cục cũng tìm được cơ hội báo thù.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cho nên Đông Phương Bất Bại
đành giả câm giả điếc, coi như không nghe thấy mà tiếp tục dựa vào lưng
này.
Mà xả giận xong, Tả An Chi cũng không dám quá mức khiêu khích Đông Phương Bất Bại, cho nên chậm rãi cõng hắn đi về phía trước.
Gió trên núi thổi thành từng cơn, mang theo cảm giác mát rượi, khiến cho
đầu óc của Tả An Chi cũng tỉnh táo hơn không ít. Tuy rằng bởi vì lần
cùng chung hoạn nạn này mà quan hệ giữa nàng với Đông Phương Bất Bại gần gũi không ít, nhưng nàng cũng không thể đắc ý vênh váo. Triệu trưởng
lão có lẽ đã sai người vào trong núi, khắp nơi tìm kiếm bọn họ. Nàng đã
biết bản thân hoàn toàn đắc tội với ông ta, cho nên nếu rơi vào tay tên
cáo già họ Triệu ấy, nàng đừng mơ có kết cục tốt. Mà lúc đó, nếu ngay cả Đông Phương đại nhân cũng trở mặt, nàng liền chịu không nổi rồi.
Nghĩ đến đây, nàng vội vàng lấy lòng, ha ha cười hai tiếng: “Nói đùa thôi,
nói đùa thôi, Đông Phương đại nhân đã cứu ta, ta cõng huynh ra ngoài là
việc phải làm. Cho dù huynh có nặng như heo cũng không sao, ta cố được.”
Trước kia tuy rằng nàng không coi hắn là nam nhân, nhưng tốt xấu gì đó vẫn là người, tại sao bây giờ đẩy hắn xuống so sánh với lợn a? Đông Phương đại nhân lặng lẽ vòng tay xiết chặt cổ nàng hơn một tí: “Cô yên tâm, ta
nhất định ăn ít hơn lợn.”
Xa xa nhìn thấy một căn nhà nhỏ, Tả An Chi vội bước nhanh hơn, vui mừng đến nỗi đem Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát, chúa cứu thế Jesus, ma vương Lucifer, đức
Ala, thần vương Zeus, hải thần Poseidon, tất cả đều cảm tạ qua một lần.
Lúc Đông Phương Bất Bại đưa nàng vào núi, cũng chỉ dùng mấy canh giờ,
vậy mà lần này ra ngoài, nàng đi hơn một ngày vẫn chưa xong. Hơn nữa,
điểm tâm nàng ăn đã muốn ói ra rồi, dù có ngon đến đâu thì điểm tâm cũng không phải là cơm a.
“Có ai không?” Tả An Chi vô cùng chờ mong gõ vào cánh cửa gỗ.
Mãi lâu sau cũng không nghe thấy có ai trả lời. Đông Phương Bất Bại vươn
tay sờ soạng cánh cửa một chút rồi nói: “Hình như là bỏ hoang, trên cửa
tro bụi đóng rất dày.”
Tả An Chi thử nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở.
Trong phòng cỏ dại mọc khắp nơi, ngoài một cái sạp gỗ thì giữa nhà có một cái bàn đá, một bức tường còn sụp mất nửa. Tả An Chi đặt Đông Phương Bất
Bại lên sạp, chính mình ủ rũ ngồi xuống bàn, xúc động đến muốn khóc.
Lúc trước, nàng còn nghĩ đây là nơi tiều phu ở. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy
bọn họ thuần hậu chất phác, chỉ cần đưa chút bạc thì muốn ở mấy ngày
cũng không thành vấn đề, vừa lúc nhờ họ tìm đại phu chữa thương cho Đông Phương Bất Bại. Ai ngờ, một bóng người cũng không có. Không hy vọng và
thất vọng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau a.
“Một chút
chuyện nhỏ thôi, làm gì phải đau khổ như vậy, không phải chỉ là cô không muốn ăn điểm tâm nữa sao?” Đông Phương Bất Bại không biết từ lúc nào
trong tay đã nhặt được một khối đá nhỏ, búng ngón tay một cái, viên đá
liền bay qua bức tường sụp ra ngoài.
Tả An Chi nghi hoặc nhìn hắn: “Huynh chẳng lẽ còn giấu thức ăn?”
Nàng rõ ràng lúc bôi thuốc cho hắn, đã lột hắn hoàn toàn trần như nhộng rồi, làm sao hắn giấu thức ăn mà nàng không biết nhỉ?
Đông Phương Bất Bại cười tủm tỉm, vỗ vỗ tay: “Cô đi ra ngoài xem đi.”
Một lát sau, Tả An Chi hùng hục kéo một con lợn rừng to lớn vào phòng. Nhìn thấy động vật hoang dã được bảo vệ cấp quốc gia, nhưng mà nàng đã đói
tới hoa mắt rồi, tất nhiên là muốn bắt nó đến ăn, hoàn hảo là có Đông
Phương Bất Bại tinh mắt nhanh tay ở đây. Nhưng sao hắn lại bắt con lợn
to thế nhỉ?
Nàng đương nhiên không ngờ, Đông Phương Bất Bại
chính là vì vẫn nhớ thù nàng nói hắn thành heo, cho nên trên đường chim
trĩ thỏ hoang đều bỏ qua, chỉ tập trung đánh một con heo.
Hủy đi một hàng tre trúc phía sau phòng để làm củi nướng đùi heo, Tả An Chi
một bên quay thanh kiếm đang xuyên qua chân heo, một bên nuốt nước
miếng. Người ta một khi đói bụng rồi, ăn cái gì cũng thành mỹ vị. Nàng
ôm một cái chân heo không muối cắn ngon lành, sau đó mới nhớ ra, vội
vàng nịnh nọt đưa một cái chân khác cho Đông Phương Bất Bại.
“Huynh thực sự tin giáo chủ của các huynh công chính liêm minh sao?” Tả An Chi no bụng rồi, bắt đầu lo lắng tới vấn đề này. Thủ hạ vửa Đông Phương Bất Bại ở Phong Lôi đường phân nửa là gián điệp của Triệu trưởng lão, số
còn lại thì hoặc chết hoặc quy hàng. Ngay cả Đồng Bách Hùng có may mắn
sống sót, chắc cũng chẳng còn được bao nhiêu quân. Dưới tình hình đó, hy vọng Nhậm Ngã Hành chủ trì công đạo được sao? Nàng nhớ rõ Nhậm Ngã Hành này cũng không phải là dễ đối phó như vậy.
“Tất nhiên không tin, nếu công chính liêm minh làm sao lên làm giáo chủ được.” Đông Phương Bất Bại thẳng thắn nói.
“Người của huynh đều bị giết sạch rồi, còn có thể phản công sao?” Tả An Chi thống khổ nhìn hắn.
“Sao vậy, hối hận vì chọn sai rồi?” Đông Phương Bất Bại bật cười nhìn vẻ mặt “biết vậy chẳng làm” của nàng, “Ta nghĩ, ngoại trừ những người lần
trước truy giết chúng ta, thì người của Triệu trưởng lão cũng chết sạch
rồi.”
Tả An Chi trợn trắng mắt, nàng giơ một cái chân heo chưa
ăn lên làm hung khí: “Đây chẳng lẽ chính là kế lấy thân dụ địch trong
truyền thuyết?”
Nàng càng nghĩ càng sợ, Đông Phương Bất Bại lá
gan thật lớn, hắn để tất cả thủ hạ lại trong đường, chỉ mang theo một
mình nàng. Triệu trưởng lão đường xa truy đuổi hắn, tất nhiên sẽ không
thể mang theo nhiều người. Mà đám thủ hạ giả bộ quy hàng Triệu trưởng
lão sẽ nhân cơ hội này một lưới bắt hết đám người chống đối hắn trong
Phong Lôi đường. Triệu trưởng lão thực lực sẽ giảm mạnh, nói không chừng còn chưa gặp được Nhậm Ngã Hành đã chết thảm rồi. Cho dù ông ta may mắn không chết, thì cũng là người đuối lý trước, vì thế không làm gì được
Đông Phương Bất Bại. Tả An Chi cho rằng, nếu lúc ấy nàng không đứng về
phía Đông Phương Bất Bại, hắn cũng có thể tự mình đào thoát. Sau này
tính toán sổ sách xong xuôi, kết cục của nàng chắc chắn sẽ không tốt hơn Triệu trưởng lão.
Chính mình mới là con heo a…Cư nhiên còn sợ hắn thất thế.
“Nhậm giáo chủ muốn nắm mọi quyền hành, tất nhiên không thích để trưởng lão
can thiệp vào quyết định của hắn. Lần này ta đá Triệu trưởng lão ra, hắn có khi còn cầu không được. Chủ trì công đạo có lẽ sẽ không, nhưng đánh
rắn giập đầu thì sẽ có.” Đông Phương Bất Bại thò tay lấy cái chân heo
trong tay Tả An Chi, cắn một miệng, mỉm cười nhìn bộ mặt buồn bực của
nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...