Phật Tứ Diện

Editor: Gấu Gầy

Từ sau lần chung đụng không vui vẻ kia, Phàn Tiêu đã nhiều ngày không trở về căn hộ.

Mỗi ngày đều có nhà hàng cao cấp gửi đến bữa ăn, thậm chí bao gồm cả món ăn đặc sản mà Du Thư Lãng thích.

Nhưng hầu hết những thứ này đều bị nhân viên dọn dẹp mang đi vào ngày hôm sau. Dù Phàn Tiêu không ở đó, Du Thư Lãng vẫn giữ lấy căn phòng khách tối tăm, không phân biệt đêm ngày.

Điện thoại đã reo rất nhiều lần, âm báo tin nhắn cũng liên tục không dứt, Phàn Tiêu khi đi đã kết nối điện thoại của Du Thư Lãng với nguồn điện, để không bị cạn kiệt pin.

Thật sự rất phiền, Du Thư Lãng định tắt máy, ánh mắt quét qua, trên màn hình thấy một cái tên không thường gặp, vô thức dừng tay, im lặng một hồi, anh nhận điện thoại.

"Sư mẫu, cô tìm em có việc gì?"

...

Cúp điện thoại, Du Thư Lãng sắc mặt nghiêm trọng, anh ngồi trên ghế sofa hút một điếu thuốc, đợi đến khi làn khói cuối cùng tan biến, mới rút điện thoại ra khỏi dây sạc, mở hộp thư, kiểm tra email cỡ lớn.

Email quá khổ vẫn bị bỏ quên trong hộp thư đến, Du Thư Lãng chưa bao giờ mở ra xem. Anh cảm thấy mệt mỏi và chán chường, thiếu hứng thú với mọi việc, thậm chí không có ý định trả thù.

Trả thù Phàn Tiêu rồi sẽ ra sao? Bản thân mình vẫn lẻ loi một mình, không có bất kỳ liên quan nào với thế giới này cả.

Từ khi có trí nhớ, anh đã sống cùng với sự cô đơn, bị bố mẹ đẻ bỏ rơi ngoài cửa trại trẻ mồ côi, sau đó được nhận nuôi, nhưng vì mẹ nuôi mang thai nên bị vứt bỏ, những người phản bội ấy, sợ bị truy cứu trách nhiệm, đã vứt anh ở lề đường cách trại trẻ mồ côi một trăm mét, làm những việc giống hệt bố mẹ đẻ của anh.

Ngày đó, cậu bé Du Thư Lãng ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn cũ kỹ suốt một buổi chiều, khi mặt trời sắp lặn, anh quay lưng rời đi, không quay trở lại, trở thành một đứa trẻ ăn xin.

Sau đó, cậu bé ăn xin nhỏ bé ấy thường xuyên giơ tay ra ánh nắng mặt trời để xem mình có phải là người vô hình không, nếu không phải, thì làm sao giải thích được, những người qua lại rõ ràng nhìn thấy mình mà lại như không thấy?

Linh hồn trong suốt, lang thang trong thế giới của người khác, dĩ nhiên không ai để ý.


Cũng có vài năm, cậu có gia đình, có người thân, có sự quan tâm của người khác, cũng được người ta cần đến. Cậu cuối cùng cũng nếm trải được hơi ấm của thế gian này, gặp được người nói cho cậu biết thực ra thế giới này cũng không tệ.

Nhưng cuối cùng số phận đã định, sự cô đơn và lẻ loi của quá khứ lại một lần nữa ập đến, gấp trăm ngàn lần đè nặng lên Du Thư Lãng, khiến anh không thể thở nổi.

Muốn từ bỏ, muốn chìm đắm. Nhưng mỗi khi Du Thư Lãng nảy sinh ý nghĩ này, Phàn Tiêu lại một lần nữa đâm mạnh vào trái tim anh, chỉ có người này, người mang đến cho anh đau khổ vô tận, mới có thể khơi dậy tinh thần chiến đấu cô độc của Du Thư Lãng.

Mở email, trong số lượng lớn tài liệu, có một vài tài liệu được đánh dấu quan trọng. Nhấp đúp vào tài liệu, Du Thư Lãng cẩn thận đọc kỹ.

Chữ viết trong đồng tử của anh liên tục thay đổi, nếp nhăn giữa lông mày của người đàn ông càng lúc càng sâu.

Khi thấy phần giải thích chi tiết được đánh dấu rõ ràng trong tài liệu, Du Thư Lãng đột ngột tắt màn hình, trên màn hình LCD màu đen, là vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc của anh!

Sau khi đối đầu với trợ lý đầu trọc của Phàn Tiêu trong hai phút, Du Thư Lãng mới đợi được Phàn Tiêu mở cửa văn phòng từ bên trong.

Lông mày của Phàn Tiêu u ám dày đặc, trong mắt rõ ràng có tơ máu đỏ, hắn nhìn Du Thư Lãng thật sâu, rồi mắng trợ lý đầu trọc.

"Chặn ai cũng được nhưng không được chặn chủ nhiệm Du, còn làm như vậy nữa thì quay về Thái Lan."

Sau khi bảo người chuẩn bị trà bánh, hắn mời Du Thư Lãng vào văn phòng, dù ân cần nhưng lại im lặng không nói.

"Cậu đã kiện Dược phẩm Trường Lĩnh rồi à?" Du Thư Lãng hỏi thẳng.

Phàn Tiêu cụp mắt, nụ cười trên môi có chút tự giễu: "Anh đến tìm tôi, là để trách móc sao?"

"Tại sao?" Du Thư Lãng không vòng vo, "Tôi đã rời khỏi Dược phẩm Trường Lĩnh rồi, tại sao cậu vẫn kiện thầy tôi lên tòa?"

Phàn Tiêu lười biếng tựa vào bàn làm việc, ngón tay mân mê đồ trang trí Phật thủ đặt trên bàn.


Lạnh lùng thờ ơ, khinh thường kiêu ngạo, cùng lúc xuất hiện trên khuôn mặt của hắn, là bộ mặt thật nhất của Phàn Tiêu: "Không vì sao cả, chỉ là gần đây tâm trạng không được tốt."

"Tâm trạng không tốt?" Du Thư Lãng bị sốc bởi câu trả lời này.

Phàn Tiêu ném một điếu son vào miệng, quay nửa người tìm diêm trên bàn làm việc, hắn ngậm điếu thuốc, lời nói có chút mơ hồ: "Đúng, tâm trạng không tốt, thầy Hoàng của anh lại có một số vấn đề tranh cãi với tôi, vậy thì ai cũng đừng mong vui vẻ, ai bảo ông ta tự chui đầu vào nòng súng?"

"Cậu có biết vì chuyện này mà ông ấy tinh thần hoảng loạn, từ cầu thang ngã xuống, gãy xương mắt cá chân không!"

"Vậy sao?" Phàn Tiêu giật mình, sau đó lại nén môi, "Tội danh này anh cũng muốn gán cho tôi?"

Cuối cùng hắn tìm thấy diêm, châm lửa cho điếu thuốc, rồi ném que diêm còn vương khói vào đài sen mà bàn tay Phật đang giữ.

Biến sự thanh khiết trở nên ô uế, đó là trò giỏi nhất của Phàn Tiêu.

"Thư Lãng," hắn thổi ra làn khói đầu tiên, "nếu anh giúp họ Hoàng cầu xin, tôi sẽ lập tức rút đơn kiện. Anh cũng biết tôi yêu anh mà, anh nói gì tôi cũng sẽ làm."

Du Thư Lãng cười nhẹ: "Ngoài thủ đoạn uy hiếp này, cậu không còn bản lĩnh nào khác sao?"

Phàn Tiêu không thấy xấu hổ, ngược lại còn tự hào: "Đúng, tôi cầu cũng đã cầu rồi, gần như hèn mọn như một con chó, nhưng anh vẫn quyết tâm rời bỏ tôi. Nói thật, tôi kiện Hoàng Khải Dân, không phải để ép anh nhượng bộ, chỉ là mẹ nó trong lòng khó chịu, cảm thấy nếu không làm gì đó, sẽ nghẹt thở mất thôi!"

Hắn đi đến trước mặt Du Thư Lãng, nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: "Thư Lãng, chúng ta đừng làm khổ nhau nữa được không? Lỗi của tôi tôi nhận, anh muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, chỉ là đừng bỏ tôi đi."

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, trợ lý trọc đầu đưa trà bánh tới.

Du Thư Lãng thong thả đi qua, ngồi xuống sofa, uống một ngụm trà nóng. Khi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ bình tĩnh quen thuộc.

"Phàn tổng, uy hiếp không phải là độc quyền của cậu, bây giờ tôi có một số thứ trong tay, nếu lấy ra, e là sẽ gây ra phong ba không nhỏ."


Phàn Tiêu đứng tại chỗ, khuôn mặt cúi xuống, không thể nhìn rõ biểu cảm. Chỉ cảm thấy sống lưng vốn dĩ thẳng tắp, từ từ sa sút, trông có vẻ u ám khó giải.

"Chủ nhiệm Du," sau một hồi im lặng, Phàn Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng, "Dù anh có cái gì trong tay, hợp đồng tôi ký với Hoàng Khải Dân là thực sự có hiệu lực, ngay cả khi tôi không phải là Tổng giám đốc của công ty này, Hoàng Khải Dân và đội ngũ của ông ta cũng phải chịu trách nhiệm pháp lý."

Hắn quay đầu nhìn Du Thư Lãng: "Ông ta chắc chắn không đủ khả năng bồi thường vi phạm hợp đồng, nếu dùng quy trình công nghệ chưa hoàn thành để lừa dối tôi, tôi sẽ kiện thêm về tội lừa đảo kinh doanh, như vậy, không chỉ bồi thường tiền là xong chuyện."

Du Thư Lãng cầm tách trà, các đốt ngón tay tái xanh: "Thầy Hoàng ngồi tù, dự án bị hủy bỏ, bồi thường không đủ, làm sao cậu thu hồi được khoản đầu tư ban đầu? Làm như vậy có lợi ích gì cho cậu?"

Phàn Tiêu cắn điếu thuốc, nhướng mày: "Chủ nhiệm Du, anh từng nói tôi là kẻ điên, kẻ điên làm việc cần có lý do sao? Tôi chỉ muốn một cảm giác sảng khoái, tôi không vui, có thể lôi bao nhiêu người xuống nước thì lôi!"

Du Thư Lãng dùng lòng bàn tay lau mặt, thở dài thật sâu: "Theo như tôi biết, hiện tại vụ kiện này đã được đưa đến phòng hòa giải, phòng hòa giải đưa ra ý kiến là hai bên nên nhượng bộ một bước, nếu trong vòng ba tháng Công ty Dược phẩm Trường Lĩnh có thể hoàn thành việc tối ưu hóa công nghệ, họ hy vọng cậu rút đơn kiện."

"Đúng, nhưng nếu tôi không ký tên đồng ý, ngày kia vụ án này sẽ không còn thuộc quản lý của phòng hòa giải nữa." Phàn Tiêu đi đến cửa sổ, kéo một chút rèm cửa dày, để ánh nắng chiếu rọi lên người Du Thư Lãng, hắn quay lại, nhìn người đàn ông trên ghế sofa, "Hơn nữa, ba tháng là không thể hoàn thành việc tối ưu hóa công nghệ, mặc dù tôi không phải là chuyên gia, nhưng tôi cũng hiểu một chút về quy trình và thời gian cần thiết."

Du Thư Lãng nhìn Phàn Tiêu đang đứng đối diện với ánh sáng, bình tĩnh điềm đạm nói: "Nếu Trường Lĩnh có thể hoàn thành việc tối ưu hóa công nghệ trong ba tháng, Phàn tổng có thể bỏ qua cho họ không?"

Người đàn ông thở ra một hơi dài: "Tại sao?"

Du Thư Lãng siết chặt nắm đấm, đáy mắt trắng xóa như tuyết, giữa lông mày chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm, giọng nói của anh khàn đặc, như thể có gánh nặng ngàn cân, nặng nề thô ráp: "Bởi vì cậu từng nói, sẽ đồng ý với tôi một việc mà không cần điều kiện."

Hút một hơi thuốc, nhưng lại dừng lại giữa chừng. Bàn tay Phàn Tiêu kẹp điếu thuốc bắt đầu run rẩy dữ dội, hắn cảm thấy mọi mạch máu trong cơ thể đều đau nhức, đặc biệt là sâu trong lồng ngực, từng cơn đau nhức nhói lên.

Phàn Tiêu của quá khứ, đã hứa rất nhiều lời hứa cứng rắn như vàng. Nhưng lúc này, hắn đột nhiên biết Du Thư Lãng đang nói về điều gì?

Đêm lãng mạn của thành phố S, là trải nghiệm đầu tiên của họ. Phàn Tiêu đã thành công lừa Du Thư Lãng tự nguyện nhường bước, hắn như một kẻ hoang dã, không có kỹ thuật, chỉ có sức mạnh, điên cuồng cả đêm, vừa dịu đi cơn khát, mới phát hiện Du Thư Lãng đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

Hắn vừa đau lòng vừa dỗ dành, thề non hẹn biển, sau này sẵn sàng vượt qua lửa đạn vì Du Thư Lãng.

Lúc đó, Du Thư Lãng cười nghe, thấy hắn nói càng lúc càng không có giới hạn, mới cúi xuống hôn lên môi hắn: "Được, anh nhớ rồi, sau này em sẽ đồng ý với anh một việc mà không cần điều kiện. Được rồi, nào, đến đây, vào lòng anh trai nào."

Những lời yêu thương của quá khứ, nay chỉ là quá khứ đau thương của Du Thư Lãng. Nhưng anh không thể không sử dụng nó như một quân cờ để đổi chác, có thể tưởng tượng được sự ẩn nhẫn và tuyệt vọng của anh.


Phàn Tiêu giơ tay lên, ấn vào lồng ngực của mình như thể bị dao đâm, dập tắt điếu thuốc trong tay, nói: "Ba tháng, thêm một ngày cũng không được, vậy tôi sẽ chờ tin tốt từ Chủ nhiệm Du."

Ra khỏi công ty của Phàn Tiêu, Du Thư Lãng hơi mơ hồ. Ánh sáng đầu hè trong trẻo, chiếu rọi lên khuôn mặt ảm đạm của anh không sót chỗ nào. Anh dường như đã không còn quen với ánh nắng mặt trời, đi vào một con hẻm tránh sáng, lấy điện thoại ra.

"Thầy Hoàng, em đã tranh thủ được ba tháng, mặc dù thời gian rất gấp rút, nhưng nếu thầy và đội ngũ làm việc không ngừng nghỉ, em nghĩ vẫn còn một tia hy vọng."

Trong điện thoại, âm thanh già nua trầm trọng: "Thư Lãng, bây giờ thầy bị thương ở chân, một số trụ cột trong đội nghe nói thầy bị kiện, ban đầu đã không ổn định, giờ thì tất cả đều đã bỏ đi, không có tướng lĩnh, không có binh sĩ, dù em giúp thầy giành được ba tháng, cũng không có chút hy vọng nào."

Đột nhiên, giọng nói chán chường bỗng chốc trở nên sống động: "Trở về giúp thầy đi, Thư Lãng, em giúp thầy ngồi chốt được không?"

Người đàn ông trong ngõ hẻm trằm mặc một lát, không khiêm tốn ra vẻ từ chối, trầm giọng đáp: "Được, em sẽ giúp thầy."

Hoàng Khải Dân cúp điện thoại, liếc nhìn bức rèm dày: "Phàn tổng, tôi thực sự không quen với cái hầm trú ẩn này của cậu, cậu thích trả tiền điện lắm sao?"

Thấy Phàn Tiêu không để ý, lại nói: "Thế nào? Những gì tôi nói trong điện thoại không có vấn đề chứ?"

Phàn Tiêu ngồi ở vị trí mà Thư Lãng vừa rời đi, nhấm nháp một ngụm trà mà anh đã uống qua, dấu vết của đôi môi anh vẫn còn: "Lão Hoàng, sau này hãy tăng cường kỹ năng diễn xuất, đừng để lộ sơ hở."

"Muốn diễn xuất như ảnh đế cũng được, miễn là Phàn tổng tăng thêm đầu tư." Hoàng Khải Dân chống gậy đứng dậy, "Mấy đứa trẻ các cậu bây giờ, cũng không biết ngày nào cũng phải ầm ĩ cái gì?"

Ông nhìn lại phòng nghỉ mà mình vừa ở: "Vừa rồi tôi sợ chết khiếp, cả đời chưa bao giờ làm gì có lỗi với lương tâm, già rồi, già rồi, lại lừa gạt chính học trò của mình."

"Lão Hoàng," Phàn Tiêu cung kính đứng dậy, "Cảm ơn ông."

Hoàng Khải Dân phất tay: "Tội lỗi do mình gây ra thì mình phải chuộc, mau chuyển tiền đầu tư nhanh lên."

Ông chống gậy khập khiễng đi về phía cửa, lại nghe thấy âm thanh sâu kín phía sau: "Chân của ông, là do chó nhà ông vấp phải, không liên quan gì đến tôi cả, sao lại tự nhiên thêm vào vở kịch vậy?"

Hoàng Khải Dân quay đầu liếc nhìn: "Bản chất thực ra... không có gì khác biệt."

Ông đẩy cửa bước ra, Phàn Tiêu đen mặt.

—------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận