Thứ đầu tiên nàng cảm nhận được là nhịp tim cuồng loạn, máu nóng sục sôi, mà không biết chỗ nào để phát tiết.
Nàng trừng mắt nhìn Nhậm Hoài Tô, trông thấy gương mặt nhan sắc như ngọc,
trước này vốn thản nhiên không chút gợn ấy cũng dần trở nên hồng ửng,
hẳn nhiên là tâm cảnh Hồng Thế Phương cũng ảnh hưởng đến y, sau đó nàng
nghĩ: Tên yêu quái lúc này nom cũng đẹp đấy.
Qua một hồi sau,
trong lòng nàng mơ hồ hiện ra một cảnh tượng: Một nữ tử dung mạo rất
giống mình đứng bên cửa sổ, ngoài song mây gió mênh mang, sương giăng mờ ảo, nàng ngoảnh lại, khẽ nói một câu gì đó.
Nói, rồi lại nói…
Nhưng mãi mà không nghe rõ, một lúc sau, nàng mới nghe ra nàng ta đang nói,”
Thế Phương, kỳ thực… trước khi chàng quen ta, ta đã biết chàng từ lâu,
ta… ta hiểu chàng là chính nhân quân tử, hiểu chàng…”
Lục Cô
Quang cau mày, chỉ thấy kỳ quặc, ảo ảnh trong đầu Hồng Thế Phương vẫn
đang tiếp diễn, nữ tử rất giống nàng nhoẻn miệng cười nói đã sớm biết y
là người hiếu thuận phụ mẫu, trân ái huynh hữu, nên lần chạm mặt năm xưa ở Uất Sơn cũng là do nàng cố ý tìm tới gặp y, thực ra trong lòng mến y
từ lâu.
Đôi mày cau chặt của Lục Cô Quang chợt nhướng cao, nhưng
ảo ảnh trong lòng Hồng Thế Phương đã thay đổi, biến thành một đêm trời
tối đen như mực, người con gái ấy và Hồng Thế Phương đứng áp lưng nhau,
đối mặt với rất nhiều kẻ địch diện mạo mờ nhoà, nữ tử tay vung quạt quỷ, đánh đâu thắng đó; Hồng Thế Phương một kiếm tung ra, như rồng bay vạn
dặm, chớp mắt giết địch vô số. Những mũi tên từ bốn phương tám hướng xé
gió lao tới, nữ tử kêu lên một tiếng, “Thế Phương, chàng đi mau, ta đoạn hậu!” Hồng Thế Phương thét dài, cao giọng quát,”Không, nàng đi trước!”
Lục Cô Quang càng lúc càng thấy cổ quái, vào ngay lúc ấy, ánh mắt Nhậm Hoài Tô cũng dần chuyển qua, hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối
phương đầy ngỡ ngàng, tâm tư Hồng Thế Phương không chỉ mình nàng không
hiểu.
Loáng cái, cảnh tượng lại thay đổi, xuất hiện trạch viện
Hồng phủ, nữ tử nọ vận toàn gấm vóc, Hồng Thế Phương tay khoác eo nàng, dịu dàng thủ thỉ bên tai nàng,”Cô Quang, nàng cô đơn từ nhỏ, không hiểu tình cảm thế nhân, từ nay về sau, cha mẹ ta cũng là cha mẹ nàng, những
gì trước đây nàng không có được, Hồng gia của ta đều sẽ cho nàng, ta sẽ
thương mến nàng, không phụ rẫy tình nàng.”
Lục Cô Quang cười
nhạt, cha mẹ ngươi là cha mẹ ngươi, sao có thể là cha mẹ ta? Nàng lạnh
lùng nhìn Hồng Thế Phương nằm đó, cặp phụ mẫu mời quần hùng bốn phương
về dồn ta vào chỗ chết…
Cảnh tượng trước mắt lại hốt nhiên thay
đổi, cuồng phong bạo vũ thình lình nổi lên, binh hoang mã loạn, nữ tử nọ một thân một mình thương tích khắp người đổ ập xuống mặt đất lầy lội,
gắng gượng bò vào một ngôi chùa đổ, phía sau người nhà họ Hồng cầm kiếm
xông tới, nữ tử thét lên thê thiết,”Hồng Thế Phương, ta hận ngươi!”
Kéo dài không dứt, đều là những ảo ảnh như thế, có khi là đêm tân hôn, nữ
tử trùm đầu bằng sa đỏ, kiều diễm thẹn thùng mà nhu thuận; có khi là
trên thảo nguyên rộng lớn hai người sánh vai lao tới, cầm kiếm giết địch không gì cản nổi; hoặc Hồng gia truy sát, đủ kiểu tình trạng thê thảm
và cách chết của nữ tử.
Nhậm Hoài Tô cuối cùng cũng chậm rãi rút
tay về, Lục Cô Quang ban đầu vốn vô cùng giận dữ, xem lâu lại chỉ thấy
hoang mang, nàng nhìn Nhậm Hoài Tô, hỏi,” Đây là tình yêu khắc cốt, yêu
đến sống không bằng chết của y đối với ta?”
Nhậm Hoài Tô chậm chạp lắc đầu, nàng cảm thấy chưa bao giờ y lắc đầu lại khiến nàng thuận mắt như lúc này,” Ta không biết.“
“Người đời hay nói ái tình ái tình, ái tình là ảo tưởng vớ vẩn, mớ ngủ ban
ngày như thế này.“ Nàng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Nhậm Hoài Tô,”Nữ
nhân y vẽ ra trong lòng nào phải ta.”
Nhậm Hoài Tô gật đầu,”Tất nhiên đấy không phải là cô.”
Không hiểu vì sao, câu nói này của y khiến tâm tình nàng tốt hơn một chút,
lại liếc xéo Nhậm Hoài Tô, nàng hỏi,”Ngươi muốn cưới ta, vậy ngươi yêu
ta không?”
Nhậm Hoài Tô đáp,“Yêu.”
Nàng hiểu y, so với
Hồng Thế Phương hiểu Lục Cô Quang thì Lục Cô Quang hiểu Nhậm Hoài Tô hơn nhiều lắm, nàng nheo mắt,”Vậy ngươi yêu chúng sinh không?”
“Ngã Phật từ bi, tất nhiên là yêu mến chúng sinh.”Ngữ điệu của y vẫn đều đều như vừa rồi, thần sắc bằng lặng.
Nàng hậm hực nói,”Ngươi đã hoàn tục, vậy Phật không còn là của ngươi nữa
rồi, ngươi không yêu mến chúng sinh Phật tổ cũng chẳng trách tội.”
Y nhìn nàng bằng đôi mắt trong veo, cái nhìn cực kỳ chân thành,”Thế nhân
đều có bi khổ, bất luận có vào cửa Phật hay không, gặp chuyện bi khổ thì hành thiện, hành thiện tức đại ái.”
Nàng sầm mặt, trỏ cái thây
dặt dẹo tính mạng như chỉ mành treo chuông của Hồng Thế Phương trên
giường,”Vậy cái gã ốm sắp chết rồi, ngươi mau hành thiện cứu sống y cho
ta.” Đại ái, đại ái, rõ là nực cười? Thi mị lại nói chuyện hành thiện,
nói chuyện chúng sinh? Đợi đến khi ngươi mất đi lý trí, chúng sinh trên
thế gian này đủ cho ngươi giết mấy lượt? Yêu mến chúng sinh? Yêu ta?
Hoang đường!
Nhậm Hoài Tô lộ vẻ khó nghĩ,”Ta không thông y thuật, nhưng…” Y muốn nói bản thân không thông y thuật nhưng có quen ột vị
danh y, tiêu luyện sư Đan Hà, các loại kỳ đan linh dược trong lò của
người đó không chừng có thể trị khỏi tương tư.
Nhưng y chưa kịp
nói hết câu, Lục Cô Quang đã vỗ tay kêu lên, “Ta nghĩ ra một cách, Vô Ái Hồn.” Mắt nàng long lanh, “Chỉ cần cho y nuốt Vô Ái Hồn, sau này sẽ
quên sạch sành sanh mấy chuyện tình tình ái ái, không phải là xong
chuyện hay sao?”
Nhậm Hoài Tô thoáng cau mày, từ tốn nói,“Vô Ái Hồn là độc, không phải thuốc.”
Còn nàng cười nhạt,”Nói không chừng hạ độc cho y quên sạch chuyện yêu
đương, sau này Hồng gia sẽ có ngày ngóc đầu lên được.” Cô Quang lạnh
lùng nhìn Nhậm Hoài Tô, cứ như thể y là ác đồ cản trở họ Hồng chấn hưng
dòng tộc.
Nếu Nhậm Hoài Tô tinh ý như Cơ Nhị, không cần nhìn sắc
mặt, nghe thanh âm đã biết chẳng qua Lục Cô Quang chỉ nổi hứng thú với
việc “Hạ độc cái gã yêu đến sống không bằng chết này cả đời không biết
thế nào là tình ái” mà thôi, không liên quan việc sau này Hồng gia có
ngóc đầu lên được hay không.
Nhưng y không phải Cơ Nhị, chỉ lặp
lại,”Vô Ái Hồn là độc, không phải thuốc.” Y thoáng im lặng rồi nói
tiếp,”Tuy ta không thông y thuật, nhưng có quen người tinh thông thuật
cứu người, ta sẽ xin thuốc cho Hồng thí chủ.” Sau đó lại nhìn Lục Cô
Quang, nói rất nghiêm túc,”Cô không cần lo lắng.”
Nàng tức muốn
chết, suýt nữa nghĩ con quái vật này cố y chống đối nàng! Giận quá nên
nhất thời không biết phải bộc phát thế nào, thẫn ra hồi lâu mới đột ngột nổi trận lôi đình,”Vô Ái Hồn là kịch độc không phải thuốc, cho nên Hồng Thế Phương không uống được, vậy còn ta thì sao?” Nàng giận đến quên cả
lựa lời, trỏ thẳng mặt Nhậm Hoài Tô mà mắng,”Ta thì sao? Ta thì có thể
ăn ư? Sao ngươi không cản? Vì y là người còn ta không phải là người
sao?”
Câu hỏi vuột khỏi miệng, đến tự nàng cũng sững người kinh ngạc.
Y cũng ngây ra, trong thoáng chốc nàng nhìn thấy trên gương mặt y một
thần thái gần như là lúng túng, sau đó Nhậm Hoài Tô trả lời,”Đó là điều
kiện để cô đồng ý làm vợ ta.”
“Ngươi biết đó là thuốc độc.”Nàng
lạnh lùng nhìn y,”Ngay từ đầu ngươi đã biết đó là kịch độc vong tình
vong ái, nhưng ngươi chưa từng hỏi ta muốn có nó để làm gi!”Cô Quang đột nhiên thấy tủi thân khủng khiếp, Nhậm Hoài Tô mang lỗi tày trời, nàng
chỉ Hồng Thế Phương, “Hôm nay ngươi mới gặp lần đầu đã suy nghĩ cho y,
không đành lòng để y nuốt thuốc độc, còn ta thì sao?” Nàng cười
lạnh,”Sao ta chưa từng nghe người nói câu nào rằng Vô Ái Hồn là kịch
độc, Cô Quang cô đừng dùng?”
Nhậm Hoài Tô khép hờ mi mắt, im lặng rất lâu, sau đó trả lời,”Cô Quang, dùng Vô Ái Hồn là tâm nguyện của cô.”
Nàng sững sờ.
Phải, nuốt Vô Ái Hồn, quên đi tình cảm, không biết yêu hận, không màng hoan
hỉ bi thương, triệt để luân lạc thành quỷ, từ nay làm bạn cùng vạn quỷ…
Hoặc hoá thân thành quỷ, hoặc kết liễu cuộc đời, đó là tâm nguyện của
nàng.
Nàng chưa từng nói ra, nhưng Nhậm Hoài Tô đã biết.
“Đó không phải là tâm nguyện của ta!” Ngây ra một hồi, nàng quả quyết phủ
nhận, nghiến răng nói,”Ngươi thấy ta làm bạn với quỷ, thấy ta không phải người, cho nên căn bản không quan tâm ta có dùng độc dược hay không!
Cũng không quan tâm ta rốt cuộc có tình có nghĩa hay vô tâm vô tình!
Phật tổ của ngươi dạy ngươi yêu mến chúng sinh, nhưng trong chúng sinh
của ngươi vốn không hề có ta! Không có ta!” Nỗi tủi thân của nàng vuột
ra khỏi miệng, chút tội ác của mình cũng quên hết, trong mắt nàng Nhậm
Hoài Tô chính là kẻ đáng ghét như vậy!
Y sững người, nhắm mắt nghĩ ngợi rất lâu.
Sau đó gật đầu.
Nàng ngẩn người…
Nàng có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nói xong những lời này, y không
tìm cách an ủi nàng hứa hẹn rằng tuyệt đối không phải không quan tâm
nàng, không phải cảm thấy nàng không là người, mà lại gật đầu!
Ý y là gì?
Ý y là… Y thực sự nghĩ nàng không phải người, thực sự không quan tâm nàng có dùng độc dược hay không, trong chúng sinh của y thực sự không có
nàng?
Nàng thẫn thờ lui một bước, nhìn gương mặt như ánh bình minh của Nhậm Hoài Tô.
Y toàn thân thánh khí, áo trắng sáng ngời, vững chãi như núi.
Y không nói đùa.
Y chưa từng nói đùa.
Những quan tâm bảo vệ chu đáo ân cần quả nhiên đều là ảo giác, trong lòng
quái vật này không có tình yêu, không biết thế nào là quan tâm, cũng
vĩnh viễn không hiểu thế nào là thương tổn.
Là nàng quen được nuông chiều, được voi đòi tiên, tưởng có thể đòi hỏi thêm nhiều nữa.
Thật là ngu ngốc!
Nhậm Hoài Tô nhìn Lục Cô Quang chăm chăm.
Nàng đương nhiên không nằm trong chúng sinh, nàng là tội nhân.
Là tội nhân điềm trời chỉ dẫn, cần phải lấy làm vợ, rồi giết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...