Đầu xuân, Dương Châu, Đại Minh Tự
Đó chính là lúc hoa đào nở trắng xóa, điểm xuyến nét quyến rũ trên khắp gốc đào, pháp sư Tĩnh Trừng ngồi trên chiếc chiếu trải dưới đất, đăm đăm suy nghĩ ý nghĩa chân chính của sự vô thường.
Minh Nguyệt mặc một chiếc áo mỏng, vạt áo giấu gọn trong chiếc quần dài trắng như tuyết, bật cười khanh khách, chạy quanh bụi bích đào ở hậu viện Đại Minh Tự. Hai nha hoàn phía sau mệt đến nổi không thở kịp. Pháp sư Tĩnh Trừng thở dài: phàm phu tục tử chính là như thế, mỗi độ xuân đến hoa nở lại phấn chấn vui vẻ, nào có nghĩ đến sự phiền muộn của vinh hoa điêu tàn? Từ xưa đến nay, ngã phật chánh pháp đã lưu truyền nhiều năm như vậy, nhưng ý nghĩa chân chính của thế sự vô thường có mấy người thấu hiểu được đây? Ông vốn không thích có người ở trong chốn thiền tông to nhỏ cười nói, quấy rầy sự thanh tu. Nhưng bất đắc dĩ, Minh Nguyệt lại là ái nữ duy nhất của Dương Châu nhị phẩm đô chỉ huy Minh Thừa Liệt. Dù là chủ trì Đại Hàm thiền sư cũng không làm gì được. Hơn nữa, ông chỉ đang tu hành một mình ở đây.
May mắn thân ảnh hồng phấn quyến rũ cùng tiếng cười đã rời xa rồi, nhanh chóng hòa lẫn vào nơi sâu thẳm trong rừng đào. Pháp sư Tĩnh Trừng lại có thể tĩnh tâm suy nghĩ. Ông vốn là võ tăng Thiếu Lâm. Thời trẻ, ông tu luyện đồng tử công vượt trội hơn người, tốn không ít thời gian, nên công phu thiền định có kém một chút. Nhưng đệ tử Tương Vong tuổi còn trẻ, lại có khả năng “trừng tĩnh”(làm trong sạch) tâm trí, Tĩnh Trừng cảm thấy rất vui mừng.
Đang nghĩ đến đấy, đột nhiên bị tiếng cười trong vắt kia làm gián đoạn. Tĩnh Trừng cũng không muốn để ý đến, xua đuổi tạp niệm, tiếp tục trầm tư. Trong chốc lát chỉ nghe được thanh âm trong trẻo của tiểu thư Minh Nguyệt truyền đến:
“Này… tiểu hòa thượng, sao ngươi không đánh nữa?”
Tiếng cười khanh khách lại vang lên ngay phía trước rừng đào, nhưng không có tiếng trả lời.
Một chốc sau, nghe tiếng Minh Nguyệt:
“Hòa thượng ngốc, tên ngươi là gì?”
Lúc này nàng không cười nữa, có chút giận dỗi. Vẫn không có người trả lời. Một hồi lâu sau, mới có một thanh âm ồ ồ vang lên:
“Tương Vong…”
Nghe qua tiếng nói ấy có thể tưởng tượng đến bộ dạng cuống quít bỏ chạy của người nói. Tiếng nói vừa phát ra, Minh Nguyệt lại bật cười một trận:
“Tiểu Tô, Tiểu Cúc, hòa thượng này thật thú vị…”
Sau đó là tràng cười khúc khích của nữ tử. Kế đến Tĩnh Trừng nhìn thấy đồ đệ Tương Vong bối rối ôm cái đầu bóng loáng chạy về phía này.
Kỳ thực, hôm đó Minh Nguyệt đang rất phiền muộn, qua ngày mười sáu của tháng, nàng đã tròn mười sáu rồi. Con gái đã đến tuổi nói chuyện cưới gã, hơn nữa người cha Minh Thừa Liệt của nàng nắm binh sự Dương Châu, chức cao quyền trọng, chắc chắn không để con gái ở mãi trong nhà, cho người ta có cơ hội bàn tán.
Tuy nói dung mạo lẫn gia thế của Minh đại tiểu thư có một không hai tại Dương Châu, ngay cả những cô nương xấu xí ở Tây Hồ cũng biết nữ nhi của Minh tướng quân lộng lẫy hơn người, là giai nhân nhất đẳng. Nhưng phiền phức chính là Minh đại tiểu thư tuyệt không nghĩ tới chuyện lập gia đình. Hơn nữa, Minh Thừa Liệt từng nghĩ rằng trong đám hào môn công tử khắp Dương Châu, không có lấy nửa gã mà tài mạo vừa ý ông. Dù nói như thế, con gái cuối cùng vẫn phải xuất giá, người cầu thân từng đám từng đám đến cửa. Minh phu nhân cũng muốn dạy Minh Nguyệt thêu thùa. Minh Nguyệt e sợ, đành bảo muốn đi thắp hương cầu nguyện, mới bỏ chạy ra ngoài được. Nàng thà trốn trong đám hòa thượng cũng không chịu cầm kim xỏ chỉ.
Bích đào nở rộ khắp thân cành, tầng tầng lớp lớp cánh hoa tụ tập một chỗ, giống như những đám mây gấm nổi lên trên mỗi gốc đào. Nàng vừa chạy quanh, những cánh hoa rơi trên mái đầu, tựa như Thọ Dương trang(1) vậy. Chạy chơi cả nửa ngày, tiểu hòa thượng tuấn tú đang luyện quyền nọ mới xuất hiện trong rừng hoa đào.
Minh Nguyệt chẳng phải chưa thấy qua người ta luyện quyền. Cha nàng xuất thân quân đội, thân thủ bất phàm. Nàng nhìn quen từ nhỏ cho đến lớn, nhưng chưa lần nào thấy ai đánh đẹp mắt như tiểu hòa thượng. Quyền của y không hung hãn, mang theo kình lực ôn nhu hướng về phía hoa đang rơi. Quyền cước chậm rãi, tăng bào trắng tinh tạo gió, vạt dưới cùng tay áo tung bay. Đặc biệt nhất là một bộ thập bát liên hoàn, tay áo bị quyền phong nhu kình làm cuộn lên như nước chảy. Cánh hoa đón quyền tung lên lại rơi xuống. Minh Nguyệt xem đến độ có chút mê mẩn.
May mắn hai ả nha đầu cũng ngây người, Minh Nguyệt vẫn thức tỉnh đầu tiên, sau cùng là đến lượt tiểu hòa thượng ngây ngốc. Hòa thượng vừa chuyển đường quyền, liền chú ý đến ba nữ thí chủ oanh oanh yến yến đều đang nhìn mình. Y đỏ mặt, rồi cúi thấp đầu, nhưng đường quyền vẫn di chuyển. Thấy vậy, Minh Nguyệt bỗng chốc quên hết phiền não liên quan đến kim chỉ thêu thùa, cười và hô lớn:
“Này! Vì sao ngươi không đánh tiếp?”
Tiểu hòa thượng ngẩn người hồi lâu, gãi gãi đầu, kế đó cúi đầu bỏ đi, không biết trong miệng đang lẩm bẩm gì. Lúc đi ngang Minh Nguyệt, nàng chợt nghe được tiểu hòa thượng niệm:
“Sát sinh, thâu đạo, thuyết hoang, ẩm tửu, thú thê…Sát sinh, thâu đạo, thoát hoang, ẩm tửu, thú thê…”(2)
Minh Nguyệt hơi nổi giận, tưởng tiểu hòa thượng trêu chọc nàng, nhưng nhìn thì lại không giống, lúc đó chẳng biết đang nghĩ gì, mở miệng hỏi tên y. Hòa thượng vẫn rụt đầu đi về phía trước, chạy thẳng vào những tán đào, mới gãi gãi đầu, thấp giọng trả lời:
“Tương Vong…”
Lời vừa nói ra, người chẳng thấy đâu. Minh Nguyệt không biết hòa thượng dí dỏm hay là thực sự có cái tên kì lạ đó? Nàng đàng cùng nha hoàn cười cười rồi bỏ đi, vừa đi vừa nghĩ không ngờ Đại Minh Tự lại có loại hòa thượng ngốc nọ, bỗng nhiên muốn bật cười mà gắng nén lại.
Đêm đó, Minh Nguyệt đang nằm ngủ, nghĩ ngợi không ra thời điểm thích hợp đề cập với cha mẹ bỏ qua chuyện cưới gã, nên không tài nào ngủ được. Nằm trên giường, mơ màng nhìn vào bóng cây đang lay động in trên rèm cửa màu xanh, nàng chợt nhớ đến tiểu hòa thượng ban sáng. Vậy là trong đầu nàng hiện lên hình ảnh tiểu hòa thượng tuấn tú luyện quyền tại hoa viên, nhớ tới điệu bộ gãi đầu của y thì phì cười, song lại nghĩ hòa thượng hiện đang làm gì.
Trong khi ấy, Tương Vong đang luyện La Hán quyền dưới bóng trăng. Thu quyền rồi, y ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng. Không hiểu sao, y chợt nhớ tới nữ thí chủ vận trang phục hồng phấn nọ, cùng với tiếng cười khúc khích của nàng. Y nhìn ánh trăng hồi lâu mới cùng những sư huynh quay về ngủ.
Nhưng tâm tình thiếu niên vẫn luôn gạt bỏ mọi chuyện rất nhanh. Qua đi vài ngày, niệm vài bài kinh, hòa thượng đã đem những chuyện nữ sắc vất lại đằng sau. Minh Nguyệt cũng quên mất hình dáng của hòa thượng. Khi ấy nàng đã tròn mười sáu tuổi.
Mẫu thân của Minh Nguyệt là một cáo mệnh phu nhân(3) rất có phẩm chất, càng lúc càng muốn thúc giục nàng học chuyện thêu thùa. Cuối cùng cũng đến ngày bà ép buộc Minh Nguyệt phải đến Đại Minh Tự cầu nguyện. Đại Minh Tự thật sự rất lớn, khắp nơi đều là ngói xanh, tường đỏ, đầu bóng loáng, làm sao phân biệt nổi. Minh Nguyệt đi tới đi lui, không biết mình đã tới chỗ nào, Tiểu Tô và Tiểu Cúc đi theo cũng lạc mất. Nhìn thấy sắc trời đã về chiều, nàng chuẩn bị tự mình đi ra ngoài, dù sao xe ngựa cùng gã sai việc cũng đợi ở ngoài cửa, chắc bọn nha hoàn cũng chạy đi không xa. Nữ nhi xuất thân nhà tướng thường lớn gan hơn, muốn từ đào hoa viên này đi vào sâu hơn một chút, bèn tiến lên.
Nhưng đường càng đi càng tối. “Thụ tuyết” đào viên này là cảnh đẹp nhất Đại Minh Tự, hoa đào tầng tầng lớp lớp, như mây như tuyết, đường quanh co uốn khúc. Đi một hồi Minh Nguyệt thấy choáng váng, rất lâu vẫn chưa tìm được lối ra. Nhìn mặt trời khuất dần sau rặng núi, vườn đào càng tối tăm, Minh Nguyệt nóng vội, vừa đi vừa nghe tiếng tim đập thình thịch của mình.
Trăng dần lên cao, Minh Nguyệt trông xa xa, nhìn thấy một cái đầu bóng lưỡng phát sáng, bất chợt bật cười, tất cả cảm giác bất an đều tan thành mây khói. Đến gần, nàng thấy tiểu hòa thượng đang ngồi thiền ngay ngắn, tăng y rộng thùng thình rủ xuống, cả thân người trụ trên bồ đoàn(4).
Hòa thượng đột ngột mở mắt, thấy nữ thí chủ đang ngồi xổm bên cạnh mình, ánh mắt tò mò mở lớn nhìn mình.
Minh Nguyệt nhìn một hồi, cũng cảm giác được chút thiền ý, tưởng rằng hòa thượng đang ngủ gục. Nàng nhón chân bước lại gần hòa thượng, tập trung nhìn kỹ, đúng là tiểu hòa thượng luyện quyền hôm nọ! Nàng dù biết quấy nhiễu hòa thượng tham thiền là không hay, nhưng không nén được sự tò mò, nhìn gần hơn nữa, trong ánh trăng, nàng nhìn rõ được mỗi sợi lông mày của hòa thượng.
Minh Nguyệt không để phát ra âm thanh nào, chẳng qua y phục nàng tỏa ra long diên hương(5). Mùi hương đó làm thức tỉnh giấc mộng xuân thu của hòa thượng. Y bất ngờ mở mắt thì trông thấy nữ thí chủ ngồi xổm bên cạnh, đang dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình. Khoảng cách quá gần, hòa thượng sợ đến ngay cả thở cũng không dám, một khi thở ra sẽ phả lên mặt Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt hỏi:
“Ngươi tên Tương Vong hả?”
Nàng vẫn còn nhớ tên hòa thượng. Hòa thượng “ừ” một tiếng rồi rụt cổ lại. Hai người nhìn nhau như vậy rất lâu mà không hề dời mắt đi. Thực ra không phải muốn nhìn Minh Nguyệt. Y là bị dọa đến ngớ ngẩn. Minh Nguyệt cũng không phải muốn nhìn hòa thượng. Hòa thượng tự nhiên mở mắt, thực sự là ngoài dự đoán. Ngày thường nàng không câu nệ gì, nhưng lúc này tay chân lúng túng, mặt đỏ đến tai. Nàng thầm nghĩ:
“Chạy tới bên cạnh hòa thượng nhìn chằm chằm, quả thật có chút lỗ mãng.”
Bỗng nhiên, cả hai nghe tiếng chó sủa, vài ánh đuốc lập lòe tiến lại. Người đến là tiểu công tử của Niên gia, hộ kinh doanh tơ lụa lớn ở Dương Châu, cũng đến thắp hương và đang trở về, tính đi xuyên qua hoa viên. Niên tiểu công tử không phải là thiện nam tính nữ gì, lần này đến dâng hương là do cha bức ép. Kỳ thực vừa nghe lời lẽ hắn liền biết chẳng phải người tốt. Hắn được gọi là “Cẩu Bá Vương”, một là bởi vì hắn hay hà hiếp người khác, hai là bởi hắn luôn dẫn theo một con đại cẩu lông vàng, nghe nói là chủng ngoại nhập, khi cắn người cực kì hung dữ, võ sư tầm thường không phải đối thủ của nó.
Niên công tử nhờ ánh trăng mà trông thấy hai người phía xa xa là tiểu cô nương và một gã đầu láng. Hắn nghĩ mãi không hiểu, hay là hòa thượng đang ở đó vụn trộm. Cô nương eo gọn nhỏ, thân hình thon thả, dù chưa thấy mặt ắt cũng là một giai nhân hiếm gặp, làm sao để hòa thượng chiếm được chứ? Niên công tử lập tức quyết định, liền quát lớn:
“Tiểu cô nương và con lừa ngốc từ đâu đến? Dám thừa đêm tối mà cùng kẻ khác vụn trộm. Xem bổn công tử bắt gian cả cặp đây, đưa các ngươi ra trước mặt mọi người! Kỳ Lân, lên, cắn tên lừa ngốc kia!”
Niên công tử buông sợi dây, con đại cẩu lông vàng tên gọi Kỳ Lân biến thành một tia chớp, lao thẳng về phía trước, nháy mắt đã tới gần hai người. Nhưng người ta thường nói “vật nuôi giống chủ”, chó dữ không hề hứng thú với chuyện cắn hòa thượng. Nó đột nhiên nhảy lên ba thước, há to miệng, muốn cắn Minh Nguyệt. Hàm răng nhọn hoắc trắng hếu lóe lên trước mắt Minh Nguyệt. Nàng thét lanh lảnh, ôm lấy cái đầu đang trống rỗng, bên tai nghe tiếng chó gầm. Trong sát na, quyền của hòa thượng lướt qua vai nàng, nện ngay ót con chó. Uy lực từ cái đầu đáng sợ của con chó ban đầu đã tiêu tan hết. Nó mềm oặt ra rơi xuống đất. Minh Nguyệt lẳng lặng liếc mắt nhìn. Con chó đã bị đánh lăn tròn lại bò lên, lê cái đuôi xám xịt chạy về bên chủ nhân.
Tiểu hòa thượng đứng cạnh Minh Nguyệt, kỳ thực đầu y vươn lên rất cao. Minh Nguyệt chỉ đứng đến ngực y. Lúc này Minh Nguyệt liên tiếp lùi đến gần hòa thượng, giống như trên đời này trừ y, không gì có thể cho nàng nương tựa. Bộ tăng y trắng của hòa thượng vá lỗ chỗ, sạch sẽ. Minh Nguyệt có thể ngửi được mùi nắng vừa khô ráo vừa ấm ấp. Thế là nàng lặng lẽ níu lấy tay áo hòa thượng. Hòa thượng không để ý. Y vận kình, trừng mắt nhìn Niên công tử. Niên công tử giận điên lên, hô to:
“Lên, lên! Dám đánh Kỳ Lân! Đánh chết tên tiểu tặc ngu ngốc cho ta!”
Mấy gã người hầu hô lớn, xông tới với khí thế uy hiếp.
Hòa thượng đưa mắt nhìn màu trời, nghĩ thầm:
“Phải đánh nữa sao?”
Y cảm thấy đánh người rốt cục là không hay, nghĩ ba bốn lần, vẫn không có biện pháp tốt, không khỏi thở dài thốt:
“Đành phải vậy rồi.”
Y bước hai bước đến trước gốc đào, miệng phật hiệu:
“Thiện tai, thiện tai!”
Tay phải y vung lên, quét qua thân cây rồi thu quyền lại, cúi đầu trở về cạnh Minh Nguyệt. Quyền đó nhẹ như không, dường như y chỉ sờ nhẹ lên thân, cây đào cũng không thấy lay động.
Đám người hô hoán lao tới chỗ hòa thượng, nắm tay cứng rắn huơ lên, chợt cảm giác không ổn, cúi đầu nhìn, bóng cây dưới chân lay động mạnh, sau lưng vang lên mấy tiếng khách khách. Vài người cuống cuồng quay đầu, chỉ thấy thân đào đổ xuống, hoa bay tán loạn. Thân cây gãy tận bên trong, chỗ gãy chính là chỗ bị quyền của hòa thượng đánh vào!
Bọn ác đồ sửng sốt lập tức, cùng la lên:
“A! Giết người kìa! Giết người kìa…”
Chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng chúng đâu. Minh Nguyệt cũng ngẩn ngơ, thấy hòa thượng gãi gãi cái đầu trọc. Hòa thượng để ý cái nhìn của nàng, ái ngại mỉm cười. Minh Nguyệt chợt phát hiện, nụ cười của hòa thượng thực sự cũng rất dễ nhìn.
(1) Thọ Dương trang: “Chính nguyệt mai hoa hoa thần Thọ Dương công chúa”, con gái của Tống Vũ Đế, trời sanh xinh đẹp, thanh thuần thoát tục, thích nhất là hoa mai. Năm đó vào đầu tháng một, Thọ Dương công chúa đến rừng mai trong cung để ngắm hoa, nhất thời mệt mỏi, thiếp đi dưới mái hiên điện Hàm Chương, đúng lúc có một đóa hoa mai rơi trên trán nàng, lưu lại dấu ấn năm cánh, tẩy không sạch, mấy cung nữ cảm giác dấu ấn hình hoa mai này càng làm công chúa tăng thêm vài phần quyến rũ, bởi vậy bắt chước theo, vẽ hoa mai trên trán, gọi là “mai hoa trang”, còn gọi là “Thọ Dương trang”. Người đời truyền rằng công chúa là tinh linh mai hoa hóa thân, bởi vậy Thọ Dương công chúa trở thần “mai hoa hoa thần”.
(2) Ở đây người dịch giữ nguyên Hán Việt để câu niệm được chính xác: “Sát sinh, trộm cắp, nói dối, uống rượu, cưới vợ…”
(3) Cáo mệnh phu nhân: người vợ có chức vị, tên tuổi, thường là nương theo chức vị và tên tuổi của chồng
(4) Cái đệm ngồi thiền của nhà sư.
(5) Long diên hương giống là tinh chất hương liệu lấy từ chất thải của cá voi, quý hiếm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...