Editor: Aki Re
Sau khi xe tiến vào thị trấn nhỏ, đi được một khoảng, Thomas liền dừng xe ở dưới bóng cây, bởi vì hắn cảm thấy nghi hoặc.
Một đường lái xe vào cái thị trấn cổ nhỏ này cũng không có nhìn thấy một cư dân nào, ngay cả một con động vật cũng không có.
Thomas cùng Thái Sa cùng nhau xuống xe trước, lúc này Tô Mộc thừa dịp ở trên xe thay trang phục y tá ra, Thái Sa cũng biết Tô Mộc không có khả năng mặc một thân trang phục y tá chạy, cho nên mang theo riêng cho cô một cái váy.
Đổi quần áo xong Tô Mộc kiên quyết không xuống xe, cô không nghĩ muốn tặng đầu người cho tên sát nhân cuồng ma cầm cưa điện kia, cô đã khuyên bọn Thái Sa đừng có tới cái thị trấn này, nhưng mà bọn họ lại là cảm thấy truyền thuyết lưu truyền trong cái thị trấn thần bí này thực khiến người hấp dẫn, chỉ chê cười vị nữ nhân Phương Đông mỹ lệ này nhát gan, căn bản không có thay đổi chủ ý.
Nhân vật chính trong phim kinh dị đều muốn tìm đường chết.
Tô Mộc biết rõ đạo lý này, cô hạ cửa sổ xuống, vẫn là không đành lòng nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi này đi chịu chết, cô nói: "Các cậu không cảm thấy nơi này rất kỳ quái sao? Chúng ta vẫn là nên trở về đi."
"Nơi này đích xác có chút kỳ quái, bất quá chúng ta còn chưa thể rời đi." Thomas đi đến bên cửa sổ, nói: "Theo lý mà nói, bốn người Angus bọn họ ngày hôm qua cũng đã đến nơi đây, nhưng mà hiện tại tớ không liên lạc với bọn họ được."
Thái Sa cũng có chút lo lắng, "Bọn họ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Bởi vì Tô Mộc không chịu đi theo cốt truyện, cốt truyện vốn là bảy người cùng nhau đi đến thị trấn bị biến thành bốn người tới trước một bước, Thái Sa cùng Thomas lôi kéo Tô Mộc tới trễ một ngày.
Tô Mộc đã có thể đoán được bốn người kia đã dữ nhiều lành ít, bất quá dù cô nói nơi này có quỷ, Thái Sa cùng Thomas cũng sẽ không tin cô, chỉ biết nói lại một câu "Hắc, nữ nhân Đông Phương, lá gan của cậu phải lớn hơn một chút".
Tô Mộc chỉ có thể nói: "Chúng ta vẫn nên báo nguy trước đi!"
"Tô Mộc, nơi này không có tín hiệu." Thái Sa lấy di động ra cho Tô Mộc nhìn thoáng qua.
Tô Mộc nóng nảy, "Vậy càng có vấn đề, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này trước đi!"
"Thái Sa!" Thomas bỗng nhiên đi tới một thân cây cách đó không xa, hắn ngồi xổm xuống nhặt lên thứ gì đó, "Cậu xem, đây là vòng cổ của Adele!"
Thái Sa chạy tới, "Đây đúng thật là đồ của Adele, vậy càng chứng minh bọn họ nhất định đã tới nơi này!"
"Aggie thích nhất chơi trò đùa dai, có lẽ Adele, Angus còn có Briand đều cùng Aggie thông đồng với nhau, trốn đi muốn chỉnh chúng ta."
Thái Sa hỏi: "Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"
"Chúng ta sẽ đi dạo ở chỗ khác trong thị trấn trước, cho dù bọn họ có thể giấu tất cả mọi người trong thị trấn, khẳng định cũng sẽ lộ ra dấu vết." Thomas cười nói: "Tớ thích nhất chơi trò chơi trốn tìm này."
"Cứ vậy đi." Thái Sa gật đầu, lại quay đầu nói với Tô Mộc: "Tô Mộc, chúng tớ trước tiên đi về phía trước nhìn xem, nếu cậu sợ hãi thì cứ ở chỗ này không cần ra."
"Ai, từ từ!" Tô Mộc ghé vào trên cửa sổ xe kêu một tiếng, nhưng mà Thái Sa đã đi theo Thomas cũng không quay đầu lại.
Mắt cô nhìn xe, chìa khóa xe không có ở trên tay cô, cô cũng không khởi động xe trở về được, lại nhìn nhìn chung quanh, đang lúc hàng cây dưới hoàng hôn theo gió lay động, không có người cũng không có bất luận động vật gì, cô không khỏi liền sợ đến hoảng.
Tô Mộc phát điên, "Ta nên làm cái gì bây giờ?"
Gió thổi thí thí lạnh:【 Theo định luật của phim kinh dị, càng cô đơn ở một mình sẽ càng chết nhanh nhất. 】
Nhìn cái bình luận này khiến thân mình Tô Mộc run lên.
Cái này sát thủ không quá ấm:【 Bộ điện ảnh này thật đúng là phim kinh dị kinh điển, bất quá ta không quá tán đồng phương diện nghệ thuật chém người đẫm máu này, một đao chém xuống khiến máu thịt tách rời, đây mới là mỹ học mà ta theo đuổi. 】
Thân mình Tô Mộc lại run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...