Editor: Aki Re
"Mộc Mộc......" Tịch Y vô thố* gọi một tiếng, thân mình cứng đờ rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn hơi hơi giơ tay, lại không biết nên làm như thế nào mới có thể ôm lấy thân mình nàng.
*vô thố "无措": không có biện pháp.
Nàng dùng thân thể của nàng vì hắn chặn mọi mũi tên phi đến, cho nên những mũi tên đâm vào thân thể sau lưng nàng làm tay hắn vô thố chỉ có thể đặt ở không trung.
Sau đó, hắn đứt quãng kêu một tiếng, "Mộc Mộc...... Đừng rời bỏ ta......"
"Ta như thế nào sẽ rời bỏ chàng?" Nàng đang khóc nức nở bỗng lại biến thành cười, thân thể của nàng lung lay một chút, "Ta chính là biến thành quỷ...... Thành quỷ cũng không tha rời bỏ người chàng......"
Tịch Y hoảng sợ đỡ bả vai nàng, ngăn cản nàng sẽ bởi vì vô lực mà ngã xuống đất, mặt nàng tái nhợt dán lên ngực hắn, hiện tại, hắn giống như là người duy nhất có thể cho nàng dựa vào.
Nếu hắn không còn nữa, nàng nhất định sẽ ngã xuống trên mặt đất, nhiễm đầy bụi bặm của đất, cứ như vậy biến mất không tiếng động.
"Mộc Mộc!" Trưởng công chúa tê thanh nứt phổi thét một tiếng chói tai như một đạo sấm sét cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, nhưng trước sau lại vô pháp xé nát bầu trời đêm trước thời gian đến ban ngày, cho nên cũng liền càng khiến người cảm thấy tuyệt vọng thêm.
Phò mã cũng phát ra thanh âm không dám tin tưởng, "Mộc Mộc...... Nữ nhi......"
"Ngăn bọn họ lại!" Hiên Viên Ninh đứng dậy hạ lệnh, mọi người đều ngăn cản trưởng công chúa cùng Phò mã muốn bước chân tiến lên phía trước.
Triệu Du dùng động tác chậm chạp nhìn về phía Hiên Viên Ninh, "Bệ hạ?"
"Không cho trưởng công chúa cùng Phò mã tới gần Tịch Y, đây cũng là suy xét vì an toàn của bọn họ." Hiên Viên Ninh mắt nhìn vào hàng ngũ cung tiễn thủ kia, đây là những người hắn từ Hiên Viên quốc chọn lựa ra cung tiễn thủ tốt nhất.
Triệu Du minh bạch, bất luận hôm nay phải trả giá loại đại giới nào, Hiên Viên Ninh đều hạ nhẫn tâm, nhất định phải giết Tịch Y.
"BOSS......" Tô Mộc dựa vào trong lòng ngực hắn, máu tươi cực nhanh xói mòn làm cả người nàng thực mau liền mất đi sức lực, mà miệng vết thương tê liệt khiến nàng không cảm thụ được cái đau, nàng chỉ cảm thấy có chút mệt, ngay cả nói lên lời cũng so với nàng bình thường nói chuyện càng cảm thấy mệt hơn, nàng chỉ có thể thong thả nói: "Chàng chớ có trách cha mẹ ta...... Bọn họ là cha mẹ tốt, ta không muốn...... Nhìn các ngươi trở thành địch nhân......"
"Vì cái gì muốn đến đây......" Tay Tịch Y run rẩy chậm nhẹ vỗ về cái ót nàng, khóe môi hắn hơi hơi rung động, "Vì cái gì muốn đến đây? Mộc Mộc......"
"Ta nói rồi...... Chàng so với tánh mạng của ta còn quan trọng hơn." Mí mắt Tô Mộc càng ngày càng trầm, nàng cố sức dùng gương mặt cọ cọ ngực hắn, giống như nàng bình thường thích đối với hắn làm nũng như vậy, "Trong thế giới này...... Ta thích nhất chàng...... Nghĩ sửa cũng sửa không được, ta cũng thực buồn rầu...... BOSS đã từng nói với ta, sau khi đến với chàng, ta cũng chỉ dư lại hai lựa chọn, hoặc là sống ở bên cạnh chàng, hoặc là chết ở bên cạnh chàng...... Khi lần đầu tiên nghe được lời nói như vậy, ta còn có chút sợ hãi, bất quá hiện tại, sau khi những lời này linh nghiệm, ta lại cảm thấy rất vui vẻ......"
"Bởi vì, ta muốn chàng sống sót......" Nàng thong thả lại nâng tay lên, khẽ chạm sườn mặt lạnh lùng không có huyết sắc của hắn, ngước mắt chi gian, nàng buồn rầu nói: "Chính là phải làm sao bây giờ đây? Ta vẫn còn không yên tâm...... BOSS chán ghét bóng tối, về sau không có ta, ở trong bóng tối còn có thể có ai bồi chàng đây?"
Trong lòng vô thố làm thanh âm hắn cũng mất đi sự vững vàng như trước, ngữ điệu hắn có chút hoảng sợ, "Mộc Mộc...... Ta còn có nàng."
"Xin lỗi nha, BOSS...... Ta phải rời đi trước......" Tô Mộc dựa vào trong lòng ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt lại nỉ non, "Ta còn chưa có nói qua với chàng...... Ta không thích bộ dạng chàng mặc hắc y...... Nếu có cơ hội, ta còn muốn nhìn chàng...... Xem chàng vì ta mặc một bộ bạch y...... Nhất định rất đẹp...... Rất đẹp......"
Thanh âm nàng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tịch Y bắt lấy sườn mặt nàng dán ở trên tay hắn muốn rũ xuống, trong lòng bất tri bất giác, hắn bắt lấy mu bàn tay nàng đã phiếm nổi lên gân xanh, nhưng nàng lại không có kêu đau.
Nàng không bao giờ sẽ kêu đau với hắn.
Trưởng công chúa thất thanh khóc rống, té ngã trên mặt đất, Phò mã đỡ nàng cũng cực kỳ bi thương.
"Bệ hạ......" Lạc Tiểu Tiểu gọi một tiếng, một nhà trưởng công chúa cực kỳ bi ai, làm nàng nghĩ tới chính mình đã không còn người nhà, cho nên hiện tại, nàng không biết nên xử lý như thế nào.
Hiên Viên Ninh chỉ trầm mặc trong một cái chớp mắt, nói: "Tắt đèn."
Lạc Tiểu Tiểu lui ra phía sau một bước, an tĩnh rũ mắt.
Đế vương, vốn chính là người vô tình.
Quả nhiên, lúc này sau khi bóng tối đột kích, bỗng vang lên tiếng bọn thị vệ kêu thảm thiết.
Mành màu đen bị kiếm khí cắt vỡ, ánh trăng thê lương hơi hơi chiếu sáng lên gian nhà.
Chỉ có thể thấy rõ bên trong bóng tối, nam nhân mặc một thân trường ngọc đứng ở trước ánh sáng, hắn ôm thiếu nữ, bên chân hắn dùng nội lực từ trên lưng thiếu nữ rút ra mũi tên dài.
Nàng sẽ không đau, cho nên, hắn hẳn nên làm nàng khôi phục thành tư thái đẹp nhất.
Giống như là hắn ôm nàng, có thể lừa gạt chính mình nàng chỉ ngủ mà thôi.
Tịch Y tiến từng bước một về phía trước, sau khi đi qua bên người vợ chồng trưởng công chúa, hắn không có ra tay với bọn họ, bọn họ cũng không có ngăn cản hắn nện bước đi tới phía trước.
Triệu Du dường như muốn bước ra một bước nhỏ, Bạch Linh Lung vẫn luôn an tĩnh ở bên người hắn bỗng bắt tay hắn lại, hướng về phía hắn lắc lắc đầu.
Triệu Du mắt lại nhìn Tịch Y, gục đầu xuống thu hồi bước chân.
Chưa bao giờ cảm thấy sát khí quá mãnh liệt như vậy.
Lạc Tiểu Tiểu không khỏi lui về phía sau một bước, nhưng Hiên Viên Ninh không có, hắn có tôn nghiêm của hoàng đế, liền sẽ không co rúm lui bước.
Hiên Viên Ninh khẳng định nói: "Ngươi không sợ bóng tối."
Ánh mắt Tịch Y lạnh nhạt chưa biến, hắn thực bình tĩnh, bình tĩnh đến sâu không lường được, nhưng có một việc lại không cần suy đoán cũng có thể khẳng định, hắn sẽ không đem thiếu nữ đang ngủ say trong lòng ngực này giao cho bất luận kẻ nào.
Yên tĩnh trong phòng, mùi máu tươi tràn ngập.
Hắn nói: "Ta đã trải qua chuyện so với bóng tối còn đáng sợ hơn."
Ánh trăng ẩn vào mây đen, trong phòng lại không có một chút ánh sáng.
Tối nay hoàng cung Hiên Viên quốc, trở thành nhân gian của Tu La.
*****
Miêu Mao Nho: Chính thức kết thúc kết cục, không muốn thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...