Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
"Ừm...... Được thôi." Tiền Bối Bối cũng chỉ có thể nói như thế, nàng đi lên trước, đem hoa trong tay đặt lên tay Tô Mộc, "Ta phải đi trước đây, công tử, đa tạ ngươi nói cho ta nhiều chuyện như vậy, hẹn ngày gặp lại."
Sau khi dứt lời, Tiền Bối Bối đã sử dụng khinh công, chỉ vài lần lên xuống trên nóc nhà, nàng đã biến mất trong bóng đêm.
Tô Mộc quyết định không đem việc hôm nay đã nhìn thấy Tiền Bối Bối nói cho bất luận người nào khác, chờ sau khi cô làm xong hết thảy công việc, ngoài trời cũng đã khuya cô liền quay về phòng nghỉ ngơi, vừa đóng cửa phòng lại, cô liền rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc.
Nam nhân ở bên tai cô khẽ nói:"Có nhớ ta không?"
"Siêu nhớ!" Tô Mộc xoay người ôm lấy hắn, cho dù trong phòng không có ánh nến, chỉ có vài ánh trăng thông qua khe hở chiếu vào, thật là tối tăm, chỉ là trên người hắn có một loại hơi thở quen thuộc, cô có thể nhận ra là hắn tới.
"Ta cũng rất nhớ nàng." Thẩm Nam Tiên cười nhẹ một tiếng, lại bế cô lên đi tới trên giường ngồi xuống, hắn nói: "Hôm nay phải chiêu đãi rất nhiều khách, hiện tại ta mới có thể tới ôm nàng, nàng có tức giận không?"
"Không có...... Ta biết chàng có rất nhiều việc phải xử lý." Tô Mộc dựa vào trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai chàng cũng phải đi sao?"
"Ừm, ta sẽ đi Giang Nam sớm một chút, vì vậy ta có thể trở về gặp nàng sớm hơn."
Cô ôm chặt một cánh tay của hắn, không nói gì thêm cũng không làm nũng nói hắn không được đi, mà là hỏi: "Ta sẽ trở thành gánh nặng của chàng sao?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Hắn vuốt đỉnh đầu cô, ánh mắt sáng lên di chuyển trong bóng tối.
Tô Mộc rầu rĩ nói: "Bởi vì chàng là Thiếu trang chủ của Thẩm gia trang, công phu của chàng rất lợi hại, lớn lên lại rất đẹp, tính cách cũng rất tốt, nhưng ta lại không biết võ công, lại không thể nào trở nên thông minh, ta sợ chính mình sẽ trở thành chướng ngại vật của chàng."
"Điều đó không đúng." Thẩm Nam Tiên một tay ôm lấy cô, trong ánh mắt càng thêm ôn nhu, ngay cả khóe môi cũng nở ra một nụ cười, so với thường ngày càng thêm rung động lòng người, "Chỉ có kẻ yếu mới làm người mình thích trở thành gánh nặng của chính mình, Mộc Mộc, ta sẽ không để cho người khác có cơ hội đem nàng biến thành gánh nặng của ta, tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tất cả thật tốt, không ai có thể thông qua nàng thương tổn ta. Bởi vì, ta sẽ không làm nàng có cơ hội chạm vào nguy hiểm."
Cũng không biết vì sao, trong tiếng thì thầm nhẹ nhàng của hắn, sự bất an trong lòng cô đột nhiên biến mất, Tô Mộc nghĩ có phải mình bị bệnh hay không, cô lại bắt lấy một bàn tay của hắn, nghiêm trang nói: "Mặc kệ tương lai phát sinh việc gì...... Ta đều sẽ nỗ lực bảo vệ thật tốt cho chàng."
"Mộc Mộc." Hắn bật cười, "Những lời này hẳn là phải để cho nam nhân nói, nàng chỉ cần phụ trách nói...... Ta là tâm can bảo bối của chàng, là tiểu yêu tinh của chàng là đủ rồi."
Cô bị hắn trêu chọc nóng bừng cả mặt, một cái xoay người đem hắn đè ở dưới thân, cô vươn một bàn tay nắm cằm của hắn, học theo kiểu giống như ác bá đang khi dễ phụ nữ nhà lành, khí thế mười phần nói: "Tiểu yêu tinh...... Bồi gia đây chơi một đêm, gia liền cho ngươi ăn sung mặc sướng, như thế nào?"
Khoé môi Thẩm Nam Tiên nhẹ dương, "Ta cũng không muốn ăn sung mặc sướng, ta muốn ăn thứ khác......"
Giọng nói giảm xuống, vị trí lại bị đảo ngược, Tô Mộc đã bị nam nhân đè ở dưới thân.
Sáng hôm sau, Thẩm Nam Tiên mang theo thần thái "Ăn uống no đủ" vô cùng thỏa mãn rời đi, Tô Mộc không cùng với những người trong Thẩm gia trang ra cửa tiễn hắn, bởi vì cô bị hắn làm tới không còn sức để dậy.
Nam nhân này ngày thường nhìn rất dịu dàng, một khi đã lăn giường, thái độ lịch sự văn nhã cái gì đó đều không còn, Tô Mộc suy nghĩ thật lâu, không nghĩ ra một câu nói thật thích hợp để hình dung.
Số 38 đã nói: "Mặt người dạ thú*!"
*Mặt người dạ thú: tả người có vẻ bề ngoài tử tế nhưng trong lòng dạ lại độc ác, thâm hiểm chẳng khác gì thú dữ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...