Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Vấn đề này lớn lắm đó!
Vị cô nương dùng con cóc làm sủng vật vội la lên: "Đây là mộ dương hoa, ta đã thấy trong cuốn sách của sư phụ, đây cũng là loài hoa chỉ sống trong lời đồn, vốn dĩ không có ai trồng nó được, nhưng mà bông hoa này... Đại diện cho việc đã có người biến điều không thể thành có thể!"
"Vậy, vậy thì sao..." Tô Mộc thấy cô nương cực kì kích động trước mặt, cô hơi bối rối: "Có người biến điều không thể thành có thể, cũng không hẳn chứng minh người đó rất lợi hại đâu nhỉ?"
"Không đúng, không đúng! Loài hoa này không nên xuất hiện! Người đời chỉ biết mộ dương hoa là loài hoa cực kì độc, nhưng trong mắt của sư phụ ta, đây là dược liệu được nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh bất lão!"
"Sư phụ của ngươi?"
"Xong đời..." Cô nương bụm miệng mình lại, vô cùng ân hận: "Ta lỡ miệng nói..."
Tô Mộc hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta... Ta là Tiền Bối Bối." Cô nương này thấy trong tay Tô Mộc có mộ dương hoa nên thầm nghĩ Tô Mộc chắc chắn có quan hệ với sư phụ của nàng, vì vậy nàng cũng nói ra thân phận của mình: "Ta vẫn đang tìm tung tích của sư phụ ta, nghe nói vào ngày mừng thọ của trang chủ Thẩm gia trang, người trong võ lâm đều tới đây, cho nên ta cũng trà trộn vào xem thử sư phụ có ở nơi này hay không."
Tiền Bối Bối... Đây không phải là nữ chính của thế giới này à?!
Tô Mộc hơi chột dạ vì cách đây không lâu, nam thần của cô đã hủy dung mạo bạn đời của Tiền Bối Bối, cô quyết định im lặng không nhắc đến việc này, mà nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Ta nghe Thiếu trang chủ từng nói, trong giang hồ có một tên đại ma đầu đã giết rất nhiều người để nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh, hắn là Thương Hải tiên sinh, ngươi nói sư phụ của ngươi cũng muốn nghiên cứu chế tạo thuốc trường sinh bất lão, vậy thì... Sư phụ của ngươi chính là Thương Hải tiên sinh?"
"Ừm..." Tiền Bối Bối gật đầu: "Vị công tử này, ta tìm sư phụ ta là vì muốn khuyên hắn dừng tay lại, không nên tiếp tục hại người, cũng xin ngươi đừng nói thân phận của ta với người khác. Nếu không ta sẽ..."
Nàng sẽ thành kẻ thù chung của toàn bộ võ lâm.
Tô Mộc sẽ không làm chuyện dư thừa, cô nói: "Sư phụ ngươi không thể nào ở đây, ngươi nên rời đi đi."
Yêu đương với nam chính mới là nhiệm vụ của nữ chính, chứ không phải dành thời gian cho việc tìm kiếm sư phụ!
"Nhưng mà trên người ngươi có mộ dương hoa, ta không nghĩ ra ngoài sư phụ của ta còn có ai có thể trồng được mộ dương hoa... Công tử, xin ngươi hãy..."
Tô Mộc hiếm khi cương quyết: "Cô nương, ở đây là Thẩm gia trang, nếu sư phụ của ngươi ở chỗ này thì đã sớm bị trang chủ bọn họ phát hiện, đóa hoa này là của một người tên Lỗ Vô Thủ cho ta. Nếu ngươi muốn tìm được sư phụ của ngươi thì có thể tìm người này trước."
"Ngươi đang nói Lỗ sư huynh?"
"Hả?"
Tiền Bối Bối chớp mắt: "Ngươi không biết ư? Lỗ Vô Thủ là sư huynh của ta đấy, chẳng qua hắn đã xuống núi từ nhiều năm trước, đã lâu rồi ta chưa gặp mặt hắn, hơn nữa hắn không thích luyện võ, sư phụ đã nói ưu điểm duy nhất mà hắn có đó là trực giác."
Lỗ Vô Thủ lại là sư huynh của nữ chính!
Tô Mộc hoàn toàn không biết cốt truyện này, cô hỏi số 38 trong đầu: "Tiểu Bạch, cốt truyện này không đúng lắm nha!"
"Nam thần nhà ngươi đã khiến nam chính người ta chết luôn, ngươi còn muốn cốt truyện đúng bao nhiêu?" Số 38 hỏi lại một câu, sau đó "rắc" một tiếng, giống như đang ăn bánh quy.
Tô Mộc cũng nghĩ vậy, cốt truyện của thế giới này đã bị xáo trộn, cô lại nhìn sang Tiền Bối Bối: "Ta không biết ngươi và Lỗ Vô Thủ là sư huynh muội, nhưng mà hoa này thật sự do hắn cho ta, ngươi ở Thẩm gia trang cũng vô dụng, tốt hơn là đi tìm sư huynh của ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...