Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Phong Vô Tế không thể hiểu được, sao lại có người có thể nói những lời kinh khủng một cách mây trôi nước chảy như thế, nhưng dù cho Thẩm Nam Tiên biểu hiện mây trôi nước chảy như thế nào, cách hắn nói có một loại sức lôi cuốn kỳ lạ khiến người ta không thể không tin tưởng.
Phong Vô Tế hỏi lại: "Người mà ngươi nói không muốn ta chết... Là ai?"
"Chuyện này ngươi phải tự mình đi tìm đáp án." Thẩm Nam Tiên không còn nhiều kiên nhẫn: "Phong Vô Tế, nếu ngươi vẫn không rời đi, làm cho ngươi chết tại đây cũng không phải không thể."
Phong Vô Tế nghiến răng, lôi thân thể bị thương nặng cố gắng thi triển khinh công, nhanh chóng rời khỏi Thẩm gia trang.
Hiện tại xem như chỉ còn hai người bọn họ.
Thẩm Nam Tiên cụp mắt, thấy tiểu cô nương của hắn đang ngửa mặt lên nhìn chằm chằm hắn, hắn bật cười, cúi đầu hôn môi cô: "Vì sao lại nhìn ta như thế?"
"Dáng vẻ vừa rồi của ngươi..."
"Hử?" Hắn hỏi: "Chẳng lẽ là sợ?"
Cô ngơ ngác lắc đầu, sau đó nhảy lên treo trên người hắn: "Dáng vẻ vai ác đầy khí thế vừa rồi của ngươi đúng là siêu soái đó!"
Hmm... Lời này của cô hơi mới lạ, nhưng mà cũng không ảnh hưởng tới việc Thẩm Nam Tiên cảm nhận được sự tôn sùng của cô đối với mình tăng thêm một nấc. Một tay hắn vịn mông cô, một tay đặt sau lưng cô, vui vẻ nói: "Nếu cảm thấy ta siêu soái, sau này không được nói nam nhân khác phong độ, tuấn tú lịch sự, còn làm ngươi vừa gặp đã yêu."
Hắn còn nhớ câu nói vu vơ này của cô à...
Tô Mộc tạm thời không biết nói gì, chỉ biết dán cho nam thần của mình một nhãn mác, lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng dù là lòng dạ hẹp hòi... Cô cũng cảm thấy hắn quyến rũ muốn chết!
Tô Mộc không nhịn xuống được mà hôn lên mặt hắn một cái, ngọt ngào nói: "Ta chỉ vừa gặp đã yêu ngươi, nam nhân khác không lọt nổi vào mắt xanh của ta."
"Vậy nữ nhân thì sao?"
"À... Điều này..."
Hắn cười: "Ta thấy Mộc Mộc có vẻ rất thích Lưu Dật."
"Không có, không có!" Tô Mộc vội vàng tìm đường sống: "Ta chỉ là thưởng thức, thưởng thức mà thôi! Ngươi phải tin tưởng ta, ngươi là bảo bối trong lòng ta, mỗi khi ngươi bị thương, lòng ta đều đau nhói, ta thương một mình ngươi còn không kịp, làm gì có thời gian đi thích người khác chứ?"
Thẩm Nam Tiên bị cô chọc cười, hắn ôm cô đi vào phòng, không nhanh không chậm nói: "Mộc Mộc, cách nói bảo bối trong lòng này, giống như là do nam nhân nói sẽ đúng hơn."
"Vậy... Sau này ta..." Cô lục lọi trong một đống lời thoại ngôn tình trong đầu, cuối cùng nói: "Ta sẽ nói ngươi là tiểu yêu tinh của ta!"
Hắn lại cười, ôm cô giống như ôm koala, cuối cùng đi vào phòng của cô, cửa bị đóng lại, cô cũng bị hắn đặt ở trên giường, sau đó hắn nằm đè lên, nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của cô, hắn thấp giọng cười nói: "Thích ta đến như thế ư?"
"Ừm, ừm!" Cô liều mạng gật đầu.
Ý cười trong mắt hắn càng thêm dịu dàng, giống như một cái hố ái tình, dịu dàng đến mức có thể chìm chết người: "Ta là bảo bối trong lòng ngươi, là tiểu yêu tinh của ngươi, không lâu sau đó... Ta cũng là trượng phu của ngươi."
"Còn sẽ là phụ thân của hài tử của ta!" Cô trơn tru nói tiếp một câu.
Ánh mắt Thẩm Nam Tiên hơi tối đi: "Coi là vậy đi."
Hả?
Thế nào là coi là?
Nam thần, lời này của ngươi hơi qua loa nha.
"Thiếu trang chủ..."
Hắn cười: "Nghe tiểu công tử nói... Ngươi không có tiểu đinh đinh, bây giờ ta kiểm tra thử, đúng thật là như vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...