Editor: @-Jenny-
Beta: @Aki Re
Quý Bắc Lưu chưa bao giờ trải nghiệm hương vị tuyệt vời như vậy trước đây, theo như hắn thấy, cái gọi là "hôn" chỉ là nam với nữ hai bên trao đổi nước miếng, ghê tởm, mất vệ sinh.
Nhưng khi hắn thật sự trải nghiệm loại hương vị này với người mình thích, cảm thấy có một loại cảm giác tuyệt vời đang lan ra trong tim, đó là hương vị mà hắn không thể có được cho dù có kiếm được nhiều tiền.
Tô Mộc cảm thấy cơ thể mình đang đặt trên mặt đất. Khi người nam nhân kia ấn cô xuống, lại hôn lấy khóe môi của cô, bỗng nhiên cô phục hồi tinh thần, cô đẩy ngực hắn ra, hoảng loạn nói:" Anh sẽ không có khẩu vị nặng đến mức cùng một NPC lăn trên giường đi?"
"Sẽ không." Quý Bắc Lưu cười nham hiểm, " Chúng ta là lăn trên mặt cỏ, không lăn trên giường."
Khoé miệng Tô Mộc vừa động, cô thật muốn đánh một cái tát để quên chuyện đó đi:" Đủ rồi, ở chỗ này lăn qua lăn lại, anh không xấu hổ, nhưng tôi xấu hổ!"
Ngay cả khi cô đang la hét, Quý Bắc Lưu cũng cảm thấy cô thật đáng yêu, hắn không nhịn được lại hôn lên môi cô một cái, " Chờ em ra khỏi trò chơi, chúng ta lại suy xét việc lăn trên giường."
Mặt Tô Mộc đỏ lên, cũng chú ý đến lời hắn vừa nói, cô nghi ngờ hỏi:"Làm sao anh biết tôi sẽ thoát ra khỏi trò chơi?"
"Tin tưởng tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ mang em đến với thế giới thực." Khoé mắt Quý Bắc Lưu nhẹ dương, nụ cười của hắn tràn ngập sự thuyết phục, tin tưởng cùng quyết đoán.
Hắn là Quý Bắc Lưu, trên thế giới này có việc gì khó Quý Bắc Lưu hắn đều có thể làm tốt, cho dù đó là tìm các nhà nghiên cứu hay chuyên gia tài giỏi, hắn đều sẽ tìm cách để cô đến được thế giới thực.
Tô Mộc nghe thấy tiểu ma đầu bên trong nói:" Từ bỏ phản kháng đi, cô yêu hắn ta."
Quý Bắc Lưu đang cho thấy hắn là một người bạn trai có sức mạnh. Đột nhiên, nữ nhân dưới thân lại khóc, hắn lau nước mắt cho cô: "Như thế nào lại khóc?".
"Tôi... tôi rất buồn!" Tô Mộc cũng đưa tay lên lau nước mắt, bộ dáng ủy khuất:" Tôi như thế nào lại coi trọng loại nam nhân tự cao tự đại như anh chứ? Anh nói có phải hay không mắt tôi bị mù?"
Thần sắc Quý Bắc Lưu căng cứng, sau đó thái dương nhảy dựng, tình tiết bá đạo trong bá đạo tổng tài liền tới nữa, một tay nắm lấy cầm của cô, hung tợn nói:" Thôn Hoa coi trọng tôi chính là chứng minh mắt em không có vấn đề, em dám ghét bỏ tôi, em có tin hay không tôi kêu Lương Lương phá hủy dữ liệu của em?"
"Được rồi, anh đem tôi phá hủy đi!" Tô Mộc nóng nảy hét lên, ngay khi cô chết, có lẽ cô có thể nói lời tạm biệt với thế giới này.
Quý Bắc Lưu thật sự không hiểu tại sao sắc mặt của nữ nhân nói thay đổi là thay đổi, nói khóc liền khóc, trạng thái thực đơn giản cũng đổi. Biểu tình hắn tối tăm, trên thế giới này, còn không có người nào dám cho hắn nhìn sắc mặt.
Do đó, Quý Bắc Lưu đem người ôm vào trong ngực, vẻ mặt hung tợn, cắn răng nói:" Tôi không nỡ!".
Tiếng khóc của Tô Mộc lập tức biến mất, cô ngước mắt nhìn Quý Bắc Lưu, có một loại ảo tưởng..... cô cùng hắn đều trở nên ấu trĩ giống nhau, không, không, không, phải nói là cô hình như so với hắn càng ấu trĩ hơn. Vì Quý Bắc Lưu ấu trĩ nên cũng sẽ có thời điểm hống hách trong lời nói.
Quý Bắc Lưu thấy cô không khóc, ngược lại nhìn chằm chằm vào mình, hắn hơi mất tự nhiên, lỗ tai có hơi đỏ, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đưa tay lên sờ đầu cô, dùng giọng điệu của trẻ con nói:" Em đừng khóc, tôi đây liền hôn em một chút."
Tô Mộc:"...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...