Editor: @huyennn
Beta: @Aki Re
Tô đại bá vương nói: "Nếu theo như cô nói thì chúng ta không quen biết."
"Vậy anh vì cái gì lại cứ nhìn chằm chằm tôi?" Cô nghi vấn, "Hay là tôi lớn lên giống người anh quen biết?"
Lúc này đây, Tô đại bá vương trầm mặc một giây, mới nhàn nhạt lên tiếng: "Ừm."
"Nếu là bởi vì tôi lớn lên giống người anh quen biết nên anh mới nhìn chằm chằm tôi như vậy, vì sao anh không tìm cô ấy trong thế giới hiện thực?" Khoé mắt Tô Mộc cong cong đáng yêu như là trăng non, "Nói không chừng người kia cũng muốn gặp anh?"
Thần sắc Tô đại bá vương hơi giật mình, thực mau, ánh mắt hắn ảm đạm, giống như là một hồ nước tĩnh lặng, rơi xuống một mảnh lá cây, còn chưa kịp tạo nên gợn sóng, cũng đã khôi phục bình tĩnh, không hiểu sao khiến người cảm thấy tiếc hận.
Hắn rũ mắt, "Tôi không biết, cô ấy có muốn gặp tôi hay không."
"Nga......" Tô Mộc cảm thấy không khí không thích hợp, cũng liền không lắm miệng, thấy thần sắc hắn cũng có vẻ cô đơn, trong lòng cô suy đoán, phỏng chừng người hắn muốn gặp kia chính là người hắn thích, chẳng qua, người phụ nữ kia có thích hắn hay không liền không biết.
Tô Mộc cũng không thích loại cốt truyện xoay quanh ngươi yêu ta, ta yêu hắn, hắn yêu cô ấy, không phải cũng có câu tục ngữ nói như vậy sao? Thanh quan khó đoạn việc nhà*
*Thanh quan khó đoạn việc nhà: chỉ những chuyện phức tạp trong gia đình, người ngoài khó đoán được.
"Trước khi tôi có năng lực vì cô ấy báo thù, tôi sẽ không đi tìm cô ấy."
Tô Mộc vừa nghe lời này liền ngây dại, người kia đã chết?
Vốn dĩ cho rằng chỉ là cái phim thần tượng về thanh xuân, thì ra vẫn là cái bi kịch sinh ly tử biệt a, Tô Mộc lúc này hoàn toàn im miệng, không tính toán nói chuyện.
Cô sợ nhiều lời một câu, liền sẽ gợi lên chuyện cũ thương tâm của hắn.
Tô Mộc ngồi ở dưới cây sơn trà, nam nhân đứng ở ngoài cách năm mét nhìn cô, bức họa này, còn có chút yên tĩnh tốt đẹp.
Nhưng tâm tình Quý Bắc Lưu một chút cũng không tốt đẹp.
Hắn vốn dĩ chỉ tính toán rời trò chơi trong chốc lát rồi sẽ trở về tìm Thôn Hoa của hắn, kết quả sau khi xong việc của Lương Lương đã trôi qua mấy tiếng, kiên nhẫn của hắn sớm đã tuyên bố khô kiệt, mà nhìn nữ nhân khóc lê hoa đái vũ* trong phòng, cùng Lương Lương áy náy đầy mặt còn đang tranh chấp, hắn vỗ bàn đứng lên, "Các ngươi rốt cuộc còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa?"
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Tiếng khóc thút thít của nữ nhân dừng lại sau khi bị Quý Bắc Lưu hung ác làm kinh sợ.
Lương Lương không có chủ ý nhìn về phía Quý Bắc Lưu, "Cậu, nếu không chúng ta vẫn là nên bồi thường cho vị Bạch Tường Vi tiểu thư này ba trăm vạn tiền thuốc men đi......"
"Bồi thường không phải chúng ta, là chú mới đúng." Quý Bắc Lưu lạnh nhạt nói: "Chú có biết ba trăm vạn có thể mua cho Thôn Hoa bao nhiêu quần áo không?"
Lương Lương sửng sốt, không có lấy lại tinh thần nói: "Được rồi, là cháu."
Mấy trăm vạn mà thôi, hắn vẫn đáp ứng được.
Nhưng Bạch Tường Vi kia cũng không phối hợp, "Các người đụng phải ba ba tôi, hiện tại ông vẫn còn nằm ở trên giường bệnh, các người không chỉ không thực sự xin lỗi ba ba tôi, còn muốn dùng tiền để che dấu hành vi phạm tội, các người có tiền liền thật sự cảm thấy mình ghê gớm sao?"
Có tiền liền ghê gớm sao?
Thời điểm Tô Mộc nói những lời này, Quý Bắc Lưu chỉ cảm thấy cô ấy khóc thật là đáng yêu, nhưng khi những người khác khóc lóc nói những lời này, Quý Bắc Lưu cũng chỉ có cười lạnh một tiếng, "Có tiền đương nhiên ghê gớm, ít nhất tôi còn có thể dùng tiền đè chết cô, cô tin không?"
Bạch Tường Vi tuy rằng sợ hãi, lại cũng không có lui về phía sau, ngược lại quật cường nói: "Tôi muốn cho mỗi người trên thế giới đều biết các người hành động ác độc, tôi muốn cho kẻ có tiền như các người biết, chúng tôi tuy là bình dân nhưng cũng có tôn nghiêm!"
Lời này, nói năng có khí phách.
"Cậu......" Lương Lương nhỏ giọng nói: "Người có hay không cảm thấy cô ta như là......"
Quý Bắc Lưu gật đầu, "Ừm, rất giống những cuốn tiểu thuyết chú cho tôi, đã không tránh thai còn cùng tổng tài lên giường, heo mẹ mà muốn mẫu bằng tử quý."
Lương Lương liều mạng gật gật đầu, theo sau đó, hắn đã bị Quý Bắc Lưu lôi kéo, chắn trước người Quý Bắc Lưu, Lương Lương quay đầu lại mặt đầy dấu chấm hỏi, "Cậu?"
"Lương Lương, nhớ kỹ."
"A?"
Quý Bắc Lưu nghiêm trang, "Tôi đã là người của Thôn Hoa nhà tôi, cho nên, chức trách của chú là bảo hộ tôi thật tốt, đừng cho nữ nhân khác đụng tới một cọng lông tơ của tôi."
Hắn chính là đã biết, loại nữ nhân này đi đất bằng cũng có thể ngã, bất luận như thế nào, dù sao mỗi một lần đều sẽ ném tới trong lòng ngực tổng tài, Quý Bắc Lưu hoàn toàn không nghĩ muốn thể nghiệm loại cốt truyện này!
Lương Lương ủy khuất kêu lên: "Cậu, cháu cũng là người có bạn gái a! Cháu cũng không muốn bị cô ta chạm vào a!"
Bạch Tường Vi: "???"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...