Edit: Linhlady
Trên mặt hắn treo một nụ cười quyến rũ, nhưng có lẽ bởi vì hắn chưa bao giờ cười như vậy, cho nên nhìn qua có vài phần cổ quái.
Mạc Vân Quả lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không cần.
Ánh mắt đứa bé ảm đạm vài phần, nhưng hắn nhang chóng nói thêm: “Vậy cô muốn người hàu không? Tôi cái gì đều có thể làm!”
Hắn mắt trông mong nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt chỉ có một ngọn lửa nhỏ, thật giống như Mạc Vân Quả chính là ánh sáng của hắn vậy.
“Hu hu hu, đau lòng.
”
“Đứa bé này nhìn qua không tồi, chẳng qua quá gầy, ai.
”
“Thế giới chính là như thế, đáng thương giống như hắn cũng không ít đi, tiểu Quả Quả nhà ta không có khả năng mỗi người đều cứu đi?”
“Nhưng mà có thể cứu một người thì cứu một người đi?”
“A…… Tình huống của thế giới này các ngươi không phải không rõ ràng đi, vạn nhất đứa bé này muốn câu dẫn tiểu Quả Quả nhà ta, sau đó tiến hành cướp bóc thì sao?”
“Y theo giá trị vũ lực của tiểu Quả Quả nhà ta, ngươi thấy cô ấy có khả năng bị cướp bóc sao?”
“A…… Chúng ta biết giá trị vũ lực của tiểu Quả Quả, nhưng đứa bé kia biết không? Bụng dạ khó lường, cũng mặc kệ thực lực như thế nào.
”
“Dù sao ta cảm thấy đứa bé này không có ác ý! Mục đích của hắn chỉ là sống sót mà thôi!”
“Ai không muốn sống đi?”
Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên lập tức sặc mùi thuốc súng, làm cho nhóm quần chúng vẫn luôn ăn dưa không nói gì không thể hiểu được.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua ID đang nói chuyện, đôi mắt lóe lóe, không có ở phòng phát sóng trực tiếp nói cái gì đó.
Đứa bé kia vẫn luôn dùng mắt trông mong nhìn Mạc Vân Quả, chờ đợi đáp án của cô.
“Tôi không cần người hầu.
”
Ánh sáng trong mắt đứa hé lập tức dập tắt, hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước.
“Tôi hỏi cậu một chút, người giống như cậu, đại khái có bao nhiêu người?” Mạc Vân Quả thấp giọng hỏi.
Đứa bé lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Vân Quả ánh mắt tràn ngập kinh hỉ.
“Đại…… Đại khái…… 500 người……”
Thật ra đứa bé cũng không xác định chính xác được, hắn chỉ là cảm thấy chắc hẳn là 500 người đi?
Mạc Vân Quả khẽ gật đầu nói: “Hôm nay cậu tập hợp nhưng người này lại, sau đó muộn một chút tới biệt thự nguyệt tìm tôi.
Tôi tên Mạc Vân Quả.
”
“Được…… Tốt!” Sự vui vẻ trên mặt đứa bé vẫn chưa tan đi, tuy rằng không biết vị đại nhân trước mặt này tìm bọn họ làm cái gì, nhưng hắn nghĩ, có tình huống nào còn tồi tệ hơn hiện tại đâu?
Mạc Vân Quả nhàn nhạt gật đầu, không hề nhìn đứa bé một cái, xoay người rời đi.
Tuy rằng cô muốn cho đứa bé một chút đồ ăn, nhưng nghĩ đến hắn cũng bảo vệ không được, nếu nói như vậy, để muộn chút rồi nói sau.
Trong căn cứ này thật sự không có cảnh gì đẹp, toàn bộ căn cứ một mảnh tĩnh mịch, không có một tia sức sống.
Thật giống như mọi người đều không có hy vọng sống sót, đúng vậy, bọn họ căn bản tìm không thấy hy vọng sống sót.
“Ta thực xin lỗi bọn họ.
” Thỏ Manh đột nhiên xuất hiện ở bên người Mạc Vân Quả, ngữ khí có vài phần u oán.
Mạc Vân Quả nhìn nó liếc mắt một cái nói: “Cái này không thể trách ngươi.
”
Thỏ Manh chỉ nghĩ là Mạc Vân Quả đang an ủi nó, nó thở dài một hơi nói: “Nếu không phải ta muốn chạy ra, mạnh mẽ rút ra sinh mệnh lực của thế giới này, bọn họ cũng không đến mức lâm vào nông nỗi như vậy.
”
Mạc Vân Quả dừng lại bước chân, nhìn Thỏ Manh một cái, lúc này mới lại nâng chân lên, hướng tới phương hướng biệt thự mà đi.
“Cho dù ngươi không làm như vậy, bọn họ cũng phải trải qua kiếp nạn như vậy.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...