Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả chỉ nhìn chằm chằm nơi đó vài giây sau đó thu hồi tầm mắt của mình lại.
Không đến hai phút, Hoa Hoan quay trở lại, hơn nữa còn mang theo một tin tức tốt
“Em gái, lão đại đã đồng ý cho em theo cùng bọn chị, nhưng tuyệt đối không phải là mồi nhử.
” Hoa Hoan nói như vậy.
Nhưng ý trong lời nói kia, làm sao không phải là giám thị hoạt động của cô?
“Ừ.
” Mạc Vân Quả chỉ thấp giọng trả lời, cũng không nói thêm gì, với cô mà nói lấy lý do gì để vào tổ đặc nhiệm đều không quan trọng.
Quan trọng là, cô có thể tiếp cận tư liệu về mười ba vụ án kia.
Hoa Hoan cũng không biết nhà tâm tư lão đại nhà mình, sau khi cô ấy truyền lại lời của Mạc Vân Quả, sau đó lão đại ngay lập tức nói để cô đi theo bọn họ.
Thật ra Hoa Hoan cũng không đồng ý với việc này, nhưng đây là quyết định của lão đại, cô ấy cũng không có cách nào cãi lại, cho nên chỉ có thể nói với Mạc Vân Quả như vậy.
Mạc Vân Quả cũng không có gì trở ngại, trị kiệu tâm lý cũng không có tác dụng với cô, cho nên cô nhanh chóng được Hoa Hoan xử lý thủ tục xuất viện.
Đầu tiên Hoa Hoan đưa cô tới một văn phòng xa hoa, ở đây cái gì cũng có, mà cũng ở nơi này, Mạc Vân Quả gặp được bốn người khác trong tổ đặc nhiệm.
Long Uy, đội trưởng tổ đặc nhiệm nhỏ có thâm niên trong ngành hình cảnh, xác xuất phá án một trăm phần trăm, tính tình khiêm tốn, là người rất giỏi trong việc phát hiện chi tiết nhỏ ở hiện trường.
Phó Khiêm, là một thiên tài máy tính, am hiểu cách công phá tường lửa, tính tình lạc quan, nhưng có chút trạch.
Nhạc Sơn, là pháp y xuất sắc trong giới, am hiểu các loại loại hình giải phẫu, tính cách can đảm cẩn trọng.
Trần Kha, thiên tài trinh thám, có thể từ một đồ vật một chi tiết lần ra được dấu vết mô phỏng là toàn cảnh vụ việc, nhưng làm người quái gở lãnh ngạo, không thích nói chuyện.
Mấy người này sau khi tụ tập lại một chỗ, thường xuyên phát ra tia lửa, nhưng khi hung thủ của liên hoàn án càng ngày càng lợi hại, ít nhất đến bây giờ, mấy người này cũng chỉ có thể hiểu một vài hiện tượng bên ngoài.
Đối với việc Mạc Vân Quả đến đây, mấy người đều có thái độ tiếp đón khác nhau.
Người có thái độ tốt nhất không ai khác ngoài Long Uy, hắn cười tủm tỉm nhìn Mạc Vân Quả, thật giống như đang xem một con cá lớn.
Mạc Vân Quả vẫn như cũ là dáng vẻ lạnh nhạt, đối với sự đánh giá của người khác cô vẫn bình thản ung dung, không có biểu hiện gì khác thường.
“Cô gái nhỏ lá gan rất lớn!” Long Yy vỗ vỗ bả vai Mạc Vân Quả, cũng không biết đang thật sự khen ngợi Mạc Vân Quả, vẫn đang thử cô.
“Ừ.
” Mạc Vân Quả chỉ ừ một tiếng, sau đó tìm vị trí ngồi xuống.
Trong văn phòng to như vậy, nơi nơi đều là tư liệu về vụ án, còn có những ảnh chụp khủng bố, nhìn qua thật ghê người.
Mạc Vân Quả ngồi xuống tùy ý nhìn thoáng qua, cũng vừ hay thấy ảnh chụp người đàn ông bụng phệ khi cô mới tỉnh dậy kia.
Hoa Hoan chú ý tới ánh mắt của Mạc Vân Quả, tay mắt lanh lẹ đem ảnh chụp dùng sách che lại, sau đó cười tủm tỉm nói: “Em gái, về sau em cứ ở nơi này, bọn chị bề bộn công việc, nếu em có yêu cầu gì thù cứ nói với chị, chị sẽ tận lực giúp em, còn nữa đừng đi lung tung, nơi này tuy rằng an toàn, thế nhưng cũng không tránh khỏi việc ngoài ý muốn xảy ra.
”
“Ừ.
” Mạc Vân Quả nhàn nhạt đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Long Uy nói, “Tôi có thể xem tư liệu về mười ba án mạng trước đó không?”
Long Uy nghe được lời này, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia tinh quang, sau đó hắn cười tủm tỉm nói: “Sao cô gái nhỏ lại muốn xem thứ này? Không sợ hãi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...