Edit: Linhlady
Lãnh Ngạo đề phòng Mạc Dung, lại không nghĩ tới Mạc Dung sớm đã thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào máy tính của hắn, âm thầm sao chép một bản của tập tài liệu kia.
Lãnh Ngạo tắt máy tính, lúc này mố ra khỏi thư phòng.
Hắn thật ra có chút gấp không chờ nổi muốn tìm tân tiểu sủng vật chơi, đúng vậy, tân tiểu sủng vật……
Một người trong thân thể thế nhưng lại có hai linh hồn, thật là thú vị……
Lãnh Ngạo phỏng đoán là trong thân thể Mạc Vân Quả có hai linh hồn, hoặc nói là hai loại tính cách, từ trước đo một linh hồn chiếm thượng phong, mà hiện giờ không biết vì sao, cái linh hồn này lại chiếm thượng phong.
Thật ra Lãnh Ngạo càng có định hướng gọi là “Linh hồn” hơn, hắn biết, hắn biết con gái nuôi của hắn không bị tâm thần phân liệt.
Một người sở nắm giữ tri thức khác nhau, đối với cùng một sự việc sẽ có lý giải khác nhau.
Tỷ như nói Lãnh Ngạo cảm thấy Mạc Vân Quả có hai linh hồn, mà Mạc Dung lại cho rằng, hiện tại Mạc Vân Quả bám vào trên người nguyên chủ……
Lãnh Ngạo đi ra khỏi thư phòng, hai tay bỏ vào túi quần, đi về phía phòng Mạc Vân Quả.
Đi đến trước phòng Mạc Vân Quả, hắn cười khẽ một tiếng, thanh âm kia cực kỳ ôn nhu, khiến cho một người có nhĩ lực rất tốt như Mạc Vân Quả nghe rõ ràng, đột nhiên cô có chút ớn lạnh.
Lãnh Ngạo cũng không gõ cửa phòng Mạc Vân Quả, mà thay đổi phòng, đi tới phòng đối diện.
Đối diện với phòng Mạc Vân Quả, đúng là phòng hắn.
Lãnh Ngạo mở cửa đi vào phòng mình, tiếng hắn đóng cửa có chút lớn, giống như khiến Mạc Vân Quả chú ý.
Mà lúc này, Mạc Vân Quả nằm ở trong ổ chăn, nhìn cửa phòng, một đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm, không chớp mắt một cái.
Thẳng đến vài phút sau, nghe được âm thanh đóng cửa từ phòng đối diện, mới chớp chớp mắt.
“Tiểu Quả Quả, ngươi đang sợ hãi sao?”
“Tiểu Quả Quả, ngươi vẫn luôn nhìn cái gì vậy?”
“Tểu Quả Quả nhà ta sao có thể sợ hãi được? Hừ ╭(╯^╰)╮”
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu Quả Quả nhà ta có lực lượng rất lớn đấy ~”
“Lêu lêu lêu, tiểu Quả Quả nhà ta manh như vậy, sao có thể sẽ sợ hãi!”
“Sau đó lời lầu trên nói căn bản không cấu thành quan hệ nhân quả.
”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả ngồi dậy, chăn vẫn như cũ an ổn cái ở trên người cô.
“Ta chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, thật giống như có thứ gì bị ta xem nhẹ, đây là sợ hãi sao?” Mạc Vân Quả nói với mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Đây đương nhiên không phải sợ hãi! Đây là suy nghĩ nhiều!”
“Chậc, thật đáng mừng, tiểu Quả Quả nhà ta cũng học được não bổ!”
“Không không không, thật ra ta cảm thấy tiểu Quả Quả hẳn nên nghiêm túc suy nghĩ một chút, có phải có thứ gì thật sự bị ngươi xem nhẹ hay không.
”
“Đại gia có thể cùng nhau nghĩa á!”
“Thời điểm để ta bày ra chỉ số thông minh tới rồi, để ta suy nghĩ một chút!”
“Phốc, còn chỉ số thông minh đâu? Ta xem là phụ thương đi?”
“Đừng nháo, nghiêm túc chút đi!”
“Luôn ở trong phòng phát sóng trực tiếp, tiểu Quả Quả tỏ vẻ: Ta cũng thật bất đắc dĩ ╮(╯▽╰)╭”
Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ tiếp tục nói: “Hiện tại loại cảm giác này lại không có.
”
“Hưm, không có thì không có đi, nên ngủ, hắc hắc hắc ~”
“Đúng vậy đúng vậy, nên ngủ, hắc hắc (*^▽^*)”
“Hằng ngày thổ lộ tiểu Quả Quả, moah moah ~(づ ̄ 3 ̄)づ”
“Ngủ ngon ngủ ngon ~”
“Tiểu Quả Quả hôn một cái, sau đó đi ngủ ngủ ~”
Mạc Vân Quả:……
“Ngủ ngon.
”
Mạc Vân Quả nói một câu như vậy, sau đó tắt đèn, một lần nữa nằm trở lại trong ổ chăn, tiến vào mộng đẹp……
--------
Edit: Dạo này nhiều truyện nội dung hay, cốt truyện lạ để đọc, nhưng tui cứ đọc được vài chương là bỏ, sau đó lại quay về đọc truyện cũ, ┐(‘~';)┌ không lẽ tui giờ già rồi khó tính nên kén cá chọc canh.
(;ŏ﹏ŏ)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...