Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!


Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả nhớ tới bối cảnh chuyện xưa lần này, cảm thấy có vài phần thần kỳ.
Đây cũng xem như là một đại lục tu tiên, nhưng lại có vài chỗ khác biệt với hệ thống tu tiên chính thống, hệ thống nơi này cực kỳ đơn giản, chỉ chia thành tiên nhân và tu tiên giả mà thôi.
Đương nhiên, nơi này cũng có phân chia tinh tế, chỉ là, tất cả chuyện này không có quan hệ gì với Mạc Vân Quả, bởi vì trước mắt mà nói, phạm vi hoạt động của cô cũng chỉ ở trong cung điện này mà thôi, ngay cả người có khi cũng ít khi được tiếp xúc.
Nói đến cung điện này, cũng thật sự là một tồn tại thần kỳ.
Cung điện này lơ lửng ở trên không trung, mà từng ngày sẽ tùy ý trôi đi.
Ngoại trừ cung chủ là Tô Chi Cảnh, những người khác cũng không biết tòa cung điện này sẽ trôi về đâu.
Cung điện này cũng xa hoa cực độ, các kỳ thiên dị bảo trên đại lục ở đây cũng dễ dàng thấy được.
Tô Chi Cảnh là cung chủ tài đại khí thô[1], đương nhiên cũng là người hào phóng.
[1]Tài đại khí thô(财大气粗): 1.

Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2.


phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác
Bằng không cũng sẽ không điều dưỡng nhưỡng cho nàng.
Nói lên tức nhưỡng, cũng là đồ vật thần kỳ, trong sách có ghi “Cổn trộm tức nhưỡng trên thiên đình[2], nếu rải xuống đất ở ruộng lúa, có thể sinh lợi”.
Tổng thể mà nói, đó là phì nhiêu tự nhiên, có thể tự sinh trưởng mà vĩnh viễn không làm hao thổ nhưỡng.
Thứ này, ở trong cái cung điện này, cũng cực kỳ quý
Mạc Vân Quả ở trong tức nhưỡng, chỉ cảm thấy sinh cơ cuồn cuộn không ngừng xâm nhập đến thân thể của nàng, khiến nàng có cảm giác muốn chui lên khỏi lớp đất này.
Tức nhưỡng này thật là thứ tốt, Mạc Vân Quả yên lặng nghĩ.
Nói trở về, nhiệm vụ lần này bối cảnh  thật ra rất đơn giản, đó là Tô Chi Cảnh lấy lại công đạo sau khi bị sư đệ hắn phản bội đi vào nơi vô vọng, sau đó có một ngày trở về báo thù, lại sau đó, trở thành chủ của cung điện này, còn đệ đệ Tô Manh Manh, khi trưởng thành 16 tuổi đã bị Tô Chi Cảnh đá ra ngoài đi rèn luyện.
Hiện giờ, khoảng thời gian Tô Chi Cảnh ra khỏi nơi vô vọng, tính đến giờ cũng được mười lăm năm……
Ở trong bối cảnh chuyện xưa này cũng có đề cập đến sự tồn tại của Mạc Vân Quả.
Cũng may, Mạc Vân Quả cũng hoàn toàn không để ý điểm này.
Cái nàng để ý, đó là nhiệm vụ lần này cực kỳ đơn giản, nhưng cũng cực kỳ hố cha.
Cái gọi là nhiệm vụ, đó là khiến Tô Chi Cảnh bình an nuôi nàng lớn.
Mạc Vân Quả cảm thấy, nhiệm vụ này nên thuộc về Tô Chi Cảnh, mà không phải nàng.
Tuy rằng không biết vì sao Đoàn Tử lại có thể ra nhiệm vụ kỳ quái như vậy, nhưng Mạc Vân Quả nghĩ, làm một hạt giống, nàng sẽ lớn lên rất nhanh?
Ừ...… Đương nhiên, tất cả chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ của Mạc Vân Quả mà thôi.
Trên thực tế, muốn nuôi nàng lớn lên một cách bình an cũng không phải chuyện dễ dàng……
Tô Chi Cảnh ôm bồn ngọc, lâng lâng về tới phòng mình.
Có lẽ, ngày tháng kế tiếp sẽ không nhàm chán như vậy.
Mấy ngày nay, hắn lại càng thấy nhớ cương thi kỳ quái kia.
Đặc biệt thời khắc cuối cùng khi rời khỏi kia, cặp kia sáng ngời kia khiến hắn không có cách nào quên……

Mỗi khi hắn nghĩ đến nàng, trong lúc lơ đãng trầm luân trong đôi mắt đó.
Có đôi khi, hắn cũng nghĩ, vì sao rõ ràng là một cương thi xấu xí như vậy, lại có một đôi mắt xinh đẹp nhường ấy?
Đôi mắt mỹ lệ kia khiến nhiều lúc hắn nghĩ, nhịn không được muốn nâng niu nó.
Theo thời gian trôi đi, hắn càng thêm tưởng niệm cương thi kia, mà hôm nay, hình như hắn đã chờ được nàng?
Tô Chi Cảnh nhìn vào trong bồn ngọc, nơi hạt giống đã bị đất che lấp, trong mắt tràn đầy tà ý, không biết gieo một hạt giống, có thể hay mọc ra một cương thi đáng yêu không?
[2] Đại vũ trị thủy:  Đại Vũ sinh vào ngày 6 tháng 6, năm 2297 trước Công nguyên và chết vào tháng 8, năm 2198 trước Công nguyên.

Đại Vũ chính là con cháu của Hoàng Đế.

Họ tên của Đại Vũ là Văn Mệnh, và cha ông tên là Cổn.
Truyền thuyết nói rằng cách đây bốn ngàn năm, thần nước đã giận dữ và mở một cái lỗ lớn ở trên trời làm mưa đổ trút xuống như sông, làm ngập trái đất qua rất nhiều năm.

Nước lũ khắp nơi, và ông Cổn, cha của Đại Vũ, được vua Thuấn triệu đến để kềm chế nước lũ.
Ông Cổn đã lên Thiên Đình và ăn trộm một cái túi đựng đầy đất trên trời – được gọi là “tức nhưỡng” – nó sẽ phát sinh lan rộng ra khi gió thổi lên nó.


Để kềm chế lũ, ông đã bỏ một ít tức nhưỡng lên trên nước và để gió thổi lên đó.

Không lâu, đất lan rộng và biến thành một cái đập khổng lồ.

Ông Cổn rất lấy làm hài lòng và hy vọng cái đập này có thể ngăn được nước lũ.

Tuy nhiên, vì cái đập này được làm bằng đất, nó đã không thể ngăn được dòng nước trào dâng.

Cuối cùng, nó đổ xuống và nước lũ càng trở nên khủng khiếp.

Vậy nên ông Cổn đã bị vua Thuấn xử tử vì sự thất bại của ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui