Edit:Linhlady
“Không…… Không có khả năng đi?”
“Lầu trên nói đúng, không thể xác định được 233333”
“Khẳng định không có khả năng bị phát hiện á! Đường Nhất Hàng chỉ là kẻ hèn một phàm nhân mà thôi ~”
“Nhưng mà có một vài phàm nhân cũng khá lời hại nha ~”
“Lại lợi hại cũng phát hiện không được ấy! Nếu như ở thế giới tu tiên ngươi nói bị phát hiện ta còn tin.”
“Phòng phát sóng trực tiếp là thứ gì? Kia chính là từ ###### á!”
“…… Lầu trên nói gì đó? Thế mà bị che chắn.”
“Chậc, không được nói bậy, nếu không sẽ bị cấm ngôn ~”
“Tiểu Quả Quả, ngươi không cần lo lắng, phòng phát sóng trực tiếp hẳn là sẽ không phát hiện, cái Đường Nhất Hàng nói cũng không phải chỉ phòng phát sóng trực tiếp.”
“Ta tỉ mỉ phân tích một chút, ý Đường Nhất Hàng muốn ám chỉ có lẽ là những người muốn gây bất lợi cho Phạm Tư Đặc?”
“Nói như vậy, cũng có thể giải thích vì sao Đường Nhất Hàng lại nói thế, có lẽ hiểu nhầm Quả Quả do những người đó phái tới.”
“Tiểu Quả Quả, nhanh lên nói cho hắn biết nình không phải do bọn họ phái tới!”
Đương nhiên Mạc Vân Quả cũng biết nên giải thích một chút, dù sao nếu như không chứng minh được không phải những người đó phái tới, nhất định Đường Nhất Hàng sẽ không nói cho cô.
“Tôi là tự mình tới.” Mạc Vân Quả nói, “Không có quan hệ với mấy người kia.”
Đường Nhất Hàng:……
Cho nên nói, Mạc đại tiểu thư thật sự đối với một người bệnh, à không, đối với một người đàn ông đang bị bệnh vó hứng thú?
Đường Nhất Hàng gõ gõ bàn, sau đó một tay chống cằm, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên cô lại cảm thấy hứng thú với hắn? Không cô chỉ cảm thấy……” Hứng thú với Lãnh Thuần thôi sao?
Đường Nhất Hàng thở dài, cũng không nói xong cuối cùng.
Mạc Vân Quả không nghe được hàm ý bên trong câu nói của Đường Nhất Hàng, cô nói thẳng: “Tôi giúp anh cùng nhau, chữa khỏi hắn.”
Đường Nhất Hàng:…… Cậu giống như xuất hiện ảo giác!
Đường Nhất Hàng xoa xoa lỗ tai, sau đó lắc lắc l đầu, lại nhéo nhéo cánh tay, tê ~ thật đau.
Ở xác định không phải ảo tưởng mà là sự thật, lúc sau, Đường Nhất Hàng vẫn mang theo một tia không thể tin tnói: “Cô vừa rồi nói cái gì?”
“Tôi giúp anh cùng nhau chữa khỏi cho hắn.” Mạc Vân Quả không có chút nào ngập ngừng, lặp lại một lần nữa.
Lúc này, Đường Nhất Hàng cũng xác định bản thân không nghe nhầm.
Nhưng mà, cũng bởi vì không nghe nhầm cho nên cậu lại có cảm giác cạn lời.
Cuối cùng cô có tâm thái[1] gì mới có thể nói ra những lời này?
Là nghĩ…… Y khiến hắn chết sao?
Đường bị ý tưởng này của mình chọc cười, nhưng tinh tế nghĩ lại, giống như không có gì không đúng?
Vì thế, cậu bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Nếu thật nói như vậy, vậy cậu ngàn vạn lần không thể để Mạc Vân Quả tiếp xúc với Phạm Tư Đặc.
Mạc Vân Quả không biết trong lòng Đường Nhất Hàng suy nghĩ gì, nếu để cô biết, cô nhất định sẽ nói: Cô thật sự chỉ là đơn thuần muốn chữa khỏi cho hắn mà thôi.
Đường Nhất Hàng nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, phát hiện khuôn mặt cô lạnh nhạt, giống như thật sự không phải nói giỡn?
“Cô không có nền tảng y học, không được.” Đường Nhất Hàng quả quyết từ chối.
Mạc Vân Quả nghe thế, cô cái gì cũng không có nói, chỉ cầm lấy bút đang để một bên, dưới ánh mắt khó hiểu của Đường Nhất Hàng, nhanh chóng chọc vào vị trí nào đó trên bụng của cậu.
“Mỗi người có 24 cái xương sườn, nhưng anh, chỉ có 23 cái rưỡi.”
Đường Nhất Hàng kinh ngạc nhìn Mạc Vân Quả, cậu dám khẳng định, về chuyện xương sườn, cậu không hề nói cho ai biết, cũng không có bất kỳ ai biết chuyện này, ngoại trừ cậu.
Như vậy, cô làm sao mà biết được đâu?
Hơn nữa, vị trí ngòi bút cô chọc, vừa đúng là vị trí cái xương sườn có một nửa kia, tuy rằng, nơi đó bởi vì tế bào tái sinh trường đã lớn lên không khác lắm, nhưng mà, so với những cái khác lại không cứng rắn bằng……
- --------------
[1]: Một loại cho rằng năng lực và tài năng của mình là bẩm sinh, là mãi mãi, tất cả những khó khăn chỉ là để thử thách bản thân, không vượt qua được nghĩa là năng lực của mình có vấn đề, loại này được gọi là "tâm thái".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...