Edit: Linhlady
“Đường Nhất Hàng, nhanh xin lỗi tiểu Quả đi!”
Lãnh Thuần báo đạo yêu cầu Đường Nhất Hàng, hoàn toàn quên luôn việc lúc trước Mạc Vân Quả đã nói việc này không hề liên quan đến Đường Nhất Hàng.
Đường Nhất Hàng vốn dĩ đàn còn hòa nghi Mạc Vân Quả, suy nhĩ này liền bị câu nói của Lãnh Thuần đánh gãy, xong việc cậu cũng không nghỉ lại, do đó bỏ lỡ mất cái gọi là chân tướng.
Đường Nhất Hàng nhấp môi, nhìn thoáng qua Lãnh Thuần, ánh mắt kia, bao hàm đau lòng cùng bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn, đó là thất vọng.
Lãnh Thuần nhìn thấy ánh mắt của Đường Nhất Hàng, không biết vì sao, trái tim đột nhiên run rẩy.
Hắn cảm giác mình giống như đang dần dần mất đi thứ gì đó, hơn nữa, khả năng cả đời này, cũng không lấy về được nữa.
Dù vậy, Lãnh Thuần vẫn cậy mạnh lại cứng rắn nói: “Nhanh xin lỗi tiểu Quả!”
Mạc Vân Quả đang ăn ngon lành, nghe Lãnh Thuần nói như thế, phồng quai hàm lên, hàm hồ nói: “Không giống hắn quá oa……”
Lãnh Thuần còn tâm trí đâu mà để ý nghe rõ lời Mạc Vân Quả nói, hắn cường điệu thêm một lần nữa.
“Nhanh xin lỗi tiểu Quả Quả!”
Đường Nhất Hàng nhắm mắt lại tay nắm lại lại buông lỏng, nắm lại buông.
Lặp đi lặp lại vài lần lúc sau, hắn mới chậm rãi mở to mắt, nhìn sang Mạc Vân Quả đang nổ lực nuốt đồ ăn, nói: “Thật xin lỗi.”
“Ừm, không giống bùn chọc……” Mạc Vân Quả phồng quai hàm lên vẫn cứ đọc từng chữ không rõ.
Đường Nhất Hàng đứng thẳng lưng, ánh mắt khi nhìn về phía Lãnh Thuần, trên mặt là một mảnh hờ hững.
“Như vậy, cậu vừa lòng không?” Đường Nhất Hàng hỏi.
Lãnh Thuần hừ lạnh một tiếng, xem như vừa lòng với biểu hiện của Đường Nhất Hàng.
Đường Nhất Hàng thấy Lãnh Thuần như thế, trong lòng lại lạnh thêm vài phần.
Cậu cũng không muốn nói thêm dây dưa nữa, nhàn nhạt nói một câu: “Nếu vừa lòng, như vậy tôi đi trước.”
Nói xong câu đó, hắn cũng mặc kệ Lãnh Thuần có cảm nhận gì, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Ở nơi này, một chút cậu cũng không muốn nán lại.
Lãnh Thuần, cậu cũng không muốn nhìn thêm chút nào.
Lãnh Thuần nhìn theo bóng dáng của Đường Nhất Hàng, muốn ngăn lại, nhưng suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra lý do gì để giữ người.
Cứ như vậy sau một hồi ngẩn người, Đường Nhất Hàng đã đi xa.
Lãnh Thuần lắc đầu, bỏ xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, sau đó quay đầu nói với Mạc Vân Quả đang ăn vui vẻ kia: “Ăn ngon hả?”
“Ừm!” Mạc Vân Quả mạnh mẽ gật gật đầu, hương vị xác thật không tồi.
“Vậy ăn nhiều một chút.” Lãnh Thuần mất đi dáng vẻ nghiêm túc lúc trước, ngược lại thập phần ôn nhu nói, phận chí trên mặt còn có tươi cười nhàn nhạt.
“Ừm!” Trả lời hắn chỉ là thanh âm.phát ra từ xoang mũi của Mạc Vân Quả.
Lãnh Thuần để Mạc Vân Quả ăn nhiều một chút, Mạc Vân Quả một chút cũng không cô phụ kỳ vọng của hắn, ừm…… Ăn rất nhiều.
Lãnh Thuần mang ít nhất là hai phần ăn tối, đều bị Mạc Vân Quả ăn hết rồi, ừm…… Rất tốt!
Lãnh Thuần sờ sờ bụng mình, nhận mệnh thu dọn đồ đạc, sau đó mới nói với Mạc Vân Quả: “Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh đến đón em.”
“Ừm.” Mạc Vân Quả nửa nằm ở trên giường, cảm giác ăn no, thật là thoải mái.
Lãnh Thuần vừa thấy dáng vẻ này của Mạc Vân Quả cảm giác càng đói bụng.
Hắn vội vàng dọn sạch sẽ, nhanh chóng đi khỏi đây, hắn cũng muốn đi ăn vái gì đó, bằng không sẽ bị đói chết!
Lãnh Thuần rời đi, toàn bộ phòng bệnh lại chỉ còn lại một mình Mạc Vân Quả.
Ồ, không, Mạc Vân Quả còn có cả một phòng phát sóng trực tiếp bồi cô.
Ăn no Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận nói đủ chuyện, xem như tiểu khiển sau bữa ăn đi ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...