Edit: Linhlady
“Ta cũng cảm thấy vậy ha ha ha ha! Bởi vì cô ấy đọc tiểu. Hoàng. Văn không hiểu!”
“ Vậy có thể gọi là tiểu. Hoàng. Văn sao! Người đọc sách nghệ thuật, có thể hiểu tiểu. Hoàng. Văn sao!”
“Đúng đúng đúng, vật phong tình thế kia, định là phải phẩm thưởng một phen.”
“…… Một đám thiểu năng trí tuệ lầu trên!”
Mạc Vân Quả:……
Ít nhiều phòng phát sóng trực tiếp nói đủ các loại bình luận, “Tiểu. Hoàng. Văn” loại này sách báo này chính thức tiến vào tầm mắt của Mạc Vân Quả.
Phàm là vật dính dáng đến hai chữ “Màu vàng”, ở trong mắt Mạc Vân Quả mà nói, đều là đồ tốt cả.
Huống hồ cô còn không hiểu ý nghĩa của nó, “Tiểu. Hoàng. Văn” này càng được khẳng định là thứ tốt.
Đôi mắt Mạc Vân Quả càng thêm lóe sáng, cô muốn rút tay ra, bất đắc dĩ Lăng Khanh An nắm quá chặt.
Vì thế cô chỉ có thể dùng chính đầu của mình đi đâm…… À, không, là chạm vào đầu Lăng Khanh An một cái.
Lăng Khanh An căn bản không nghĩ đến Mạc Vân Quả sẽ làm như vậy, hắn không hề phòng bị, lập tức đã bị Mạc Vân Quả đâm ngã trên mặt đất, tay đang cầm tay Mạc Vân Quả theo đó mà buông ra.
Nằm trên mặt đất - Lăng Khanh An……
Đôi mắt Mạc Vân Quả sáng long lanh, trực tiếp dùng ngón tay lướt xuống dưới, hơi mang một tia hưng phấn nói: “Loại văn chương này, tìm ở đâu có?”
Lăng Khanh An:…… Cô nói gì? Gió quá lớn, không nghe rõ!
Lăng Khanh An có chút cứng đờ vặn vẹo đầu, nhìn thoáng qua máy tính, sau đó lại quay đầu, nhìn Mạc Vân Quả, hơi mang một tia buồn bực hỏi: “Văn chương gì?”
Mạc Vân Quả cảm thấy Lăng Khanh An có chút ngốc, hắn không phải vừa mới nhìn sao?
Vì thế, Mạc Vân Quả trực tiếp động thủ xách Lăng Khanh An lên, khiến cả người hắn như sắp bò lên máy tính.
Mạc Vân Quả chỉ vào đoạn văn trên máy tính nói: “Loại văn chương này.”
Lăng Khanh An:……
Tầm mắt của Lăng Khanh An vừa lúc dừng ở một đoạn văn thế này: Cô đắm chìm trong nhà giam dục vọng của hắn mang lại, không có cách nào kiềm lại, cô nghĩ, cả đời này, đều không thể thoát khỏi cảm giác như vậy……
Thoát khỏi cái quỷ a! Còn không thể tự kềm chế, còn không phải là bạch bạch bạch sao! Nói năng uyển chuyển như thế…… Cái quỷ a!
Lăng Khanh An hít sâu một hơi, trở tay bắt được tay Mạc Vân Quả, sau đó lập tức tránh thoát trói buộc của cô.
Hắn thẳng eo, hơi hơi giật mình, thân thể có chút cứng đờ, lúc này mới nhìn Mạc Vân Quả đang hưng phấn một cách khó hiểu nói: “Trên mạng tìm là có.”
Lăng Khanh An xoa xoa giữa mày, luôn cảm thấy Mạc Vân Quả như vậy…… Ừm…… Có điểm hưng phấn quá mức.
Tuy rằng gương mặt kia vẫn như cũ vạn năm bất biến, nhưng nên nói như thế nào đây…… Cặp mắt kia, thật sự lóng lánh đến mức có chút quá phận.
“Đi ăn cơm.”
Lăng Khanh An trực tiếp đóng máy tính lại nói với Mạc Vân Quả nói, cơm còn không ăn thì nguội mất.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua máy tính đen sì, ánh sáng trong mắt dần dần biến mất.
Cô gật gật đầu, dẫn đầu ra cửa, ừm…… Ăn no rất quan trọng.
Ánh mắt Lăng Khanh An phức tạp nhìn thoáng qua bóng dáng Mạc Vân Quả, sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua máy tính, lúc này mới đi theo ra ngoài, đi ăn cơm.
Chờ đến lúc Lăng Khanh An chỗ bàn ăn, Mạc Vân Quả đã khôi phục thành trạng thái như xưa, ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó ăn cơm.
Lăng Khanh An giật giật khóe miệng, yên lặng ngồi xuống ăn cơm.
Chờ đến cơm nước xong lúc sau, Mạc Vân Quả nói với Lăng Khanh An một tiếng, nhanh chóng trở về phòng của mình.
Một cơ hội để Lăng Khanh An đùa giỡn cô cũng không cho.
Edit: cmt cái cho tui có động lực các cô ơi, dạo này tui lười quá đi mất....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...