Edit: Linhlady
Lăng Khanh An nhấp nhấp môi, hai tay bỏ vào túi quần, nhàn nhạt nói với Mạc Vân Quả: “Lại đây.”
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Lăng Khánh An cách đó không xa, đi lại phía trước thêm vài bước, thế nhưng không đi lại chỗ hắn.
Lăng Khanh An thấy như vậy cũng không giận, ngược lại hứng thú dạt dào nói: “ Cô không phải cô ấy đi?”
Mạc Vân Quả:……
“Nắm thảo! Hắn như thế nào phát hiện?”
“Tiểu Quả Quả nhà ta lộ ra sơ hở chỗ nào, quăng ngã!”
“Tấm tắc, cái tên Lăng Khanh An này thực thông minh a!”
“666666”
“Vẻ mặt ta mộng bức.”
“Đại lão, nhận lấy đầu gối của ta!”
Phòng phát sóng trực tiếp nổi lên một hồi loạn gào, Mạc Vân Quả nhìn Lăng Khanh An hỏi: “Vì sao?” Sẽ phát hiện?
“Rất tò mò?” Lăng Khanh An khẽ cười một tiếng, dùng tay phải gẩy gẩy tóc của mình, sau đó mới tiếp tục nói: “Lại nói tiếp, sơ hở của cô cũng không ít đâu.”
Lăng Khanh An cũng không chờ Mạc Vân Quả hỏi, trực tiếp bắt đầu nói lý do.
“Cái thứ nhất nhé, cô ấy luôn ghét tôi gọi là mẹ, đặc biệt là sau khi thích Bạch Kỳ, dựa theo ý của cô ấy, như vậy rất già.”
“Thứ hai, đương nhiên là việc cô tìm Bạch Kỳ đòi tiền, cô ấy yêu Bạch Kỳ bao nhiêu, tôi là người hiểu rõ ràng nhất.”
“Thứ ba, sức lực của cô ấy rất nhỏ, hơn nữa, cô ấy là trạch nữ, căn bản sẽ không đồng ý đến quán bar làm việc, như vậy sẽ làm cô ấy không thoải mái.”
Lăng Khanh An một câu lại một câu nói ra, hắn vốn tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt Mạc Vân Quả sẽ dần trở nên ảm đạm, nhưng mà khiến hắn không nghĩ tới đó là, ánh mắt Mạc Vân Quả lại càng ngày càng sáng.
Mạc Vân Quả ánh mắt có thể không sáng sao?
Mỗi một câu Lăng Khanh An nói ra, thanh âm Đoàn Tử nhắc nhở tiến độ nhiệm vụ sẽ vang lên một lần.
Hiện giờ tiến độ nhiệm vụ đã tăng lên 60%! Chỉ thiếu bốn câu nữa thôi, là cô có thể đủ hoàn thành nhiệm vụ!
Lăng Khanh An đối với phản ứng của Mạc Vân Quả cảm thấy khó hiểu, đồng thời trong lòng lại có một tia mất mát, ẩn ẩn lại có chút tức giận, hắn ngậm miệng lại, không muốn nói thêm nữa.
Mạc Vân Quả:……
“Tiếp tục.” Mạc Vân Quả nói một câu, Lăng Khanh An chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, xoay người tiếp tục về phía trước đi.
Mạc Vân Quả:?
Lăng Khanh An cũng không quay đầu lại, cả người cho người ta cảm giác thập phần kỳ quái, Mạc Vân Quả không biết đó là, loại cảm giác này gọi là tức giận.
“Di? Hắn như thế nào lại không nói?”
“Giống như tức giận nha.”
“Tức giận? Xác định? Kỳ quái, hắn tức giận cái gì?”
“Không…… Không biết…… Tâm đàn ông, như kim đáy biển!”
“Tấm tắc, đầu năm nay, tâm tư đàn ông còn khó dò hơn cả phụ nữ chúng ta.”
“Ai, ta cũng cảm thấy như vậy.”
“Tiểu Quả Quả mau cùng đi đi, không lát nữa hắn ném ngươi xuống thì không hay đâu.”
“Trên lầu còn cần ngươi nói sao? Tiểu Quả Quả nhà ta thông minh như vậy, khẳng định sẽ không vứt.”
“Ta vẻ mặt mộng bức……”
Mạc Vân Quả đuổi kịp Lăng Khanh An, cách hắn không nhiều không ít đúng một mét, cái này làm cho Lăng Khanh An vẫn luôn chờ đợi Mạc Vân Quả tới an ủi hắn.
Lăng Khanh An nhận thấy được nội tâm mình đang dao động, hắn nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.
Nhưng mà càng nghĩ như vậy hắn lại càng tức giận.
Người phụ nữ này không đi theo kịch bản có sẵn, tức giận!
Người phụ nữ này lại có thể không đáp lại mình, tức giận!
Người phụ nữ này…… Thế mà…… Thế mà…… Không tới an ủi mình, tức giận!
Tóm lại, giờ khắc này Lăng Khanh An, hoa lệ lệ ngạo kiều, tiểu tâm linh bị sủng hư cũng bị chịu đả kích.
Đương nhiên, loại đả kích này là tạm thời, không bao lâu, hắn lại là cái người thời khắc đều cười tủm tỉm Lăng Khanh An……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...