Edit: Linhlady
Lúc này trong phòng Khúc Viêm.
Khúc Viêm ngồi ở trên giường, trong đầu lại hồi tưởng lại cuộc đối thoại của hắn và người đàn ông kia.
Khúc Viêm cũng không thể nào nghĩ tới, lúc trước tiểu Quả Quả khi thoái ly khỏi vị diện kia, giọt nước mắt lưu lại, lại trở thành điểm mấu chốt.
Nhớ trước đây, khi hắn đem kia giọt lệ nuốt vào trong bụng, chính hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.
Cũng may, chỉ khi cảm xúc của hắn dao động mãnh liệt, tiểu Quả Quả mới có thể cảm nhận được.
Nếu không, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ……
Khúc Viêm đỡ cái trán, trong mắt chớp động tia sáng, không biết suy nghĩ cái gì.
Đêm nay, nhất định có không ít người ngủ không yên, mọi chuyện phát triển, giống như đã thoát khỏi khống chế của một số người.
Ngược lại chỉ có Mạc Vân Quả ngủ đến ngon giấc, những chuyện kia một chút cũng không phiền nhiễu tới cô.
Ngày thứ hai, hai người giống như không xảy ra chuyện gì, ăn uống sinh hoạt bình thường.
Ừm…… Đương nhiên, màu cà vạt của Khúc Viêm vẫn như cũ chiếu theo màu váy của Mạc Vân Quả mà phối hợp.
Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp người đối với những nghi vấn chưa kịp giải quyết kia cùng với lòng hiếu kì cũng phai nhạt không ít, lại quay về tháng ngày lăn lội bán manh, có thể nói là vui vẻ vô cùng.
Ngày tháng như vậy cứ thế trôi qua một tháng, có một người đàn ông xuất hiện phá vỡ sự yên ả này.
Trong bối cảnh chuyện xưa có nói, nguyên chủ có người mình yêu, vốn dĩ bọn họ cũng đã thương lượng tốt, sau khi cùng Khúc Viêm ly hôn, bọn họ sẽ kết hôn.
Giấy thoả thuận ly hôn quả thật đã ký, bất quá vừa lúc Mạc Vân Quả đi tới thế giới này, mà Khúc Viêm, cũng đã không phải Khúc Viêm ban đầu.
Bạch Khởi Nhiên cứ như vậy đợi Mạc Vân Quả hơn một tháng, vốn dĩ hắn ta với cô có thể vui vẻ ở bên nhau, lại không nghĩ đến, Mạc Vân Quả phản bội ước hẹn của hai người.
Nhịn một tháng sau, Bạch Khởi Nhiên thật sự nhịn không nổi.
Hắn ta trực tiếp tới cửa bái phỏng Mạc Vân Quả, mà lúc ấy, Mạc Vân Quả đang chuẩn bị cùng Khúc Viêm ăn cơm chiều……
Mạc Vân Quả đối với người đàn ông đột nhiên không mời mà đến này tỏ vẻ không thể hiểu được, nhưng sau đó lại nhớ ra đây hình như là người mà nguyên chủ yêu.
Mạc Vân Quả có chút không biết nên đối xử với Bạch Khởi Nguyên như thế nào, dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ.
Bạch Khởi Nhiên nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Mạc Vân Quả, cho rằng cô đã chán ghét mình, trong lúc nhất thời trong lòng lại khổ sở lại phẫn hận, đương nhiên, càng có rất oán hận Mạc Vân Quả hơn.
Hắn ta đợi cô nhiều năm như vậy, nữ phụ nữ này thế nhưng di tình biệt luyến!
Bạch Khởi Nhiên lại nhìn thoáng qua bàn ăn, mặt trên bày biện đủ loại mỹ thực, ăn cơm chiều hắn ta chưa kịp ăn lặng yên nuốt nuốt nước miếng, trong lòng cũng càng thêm bất mãn.
Nữ phụ nữ này, thế mà lại một mình ăn ngon!
Đôi khi logic của một vài người, vĩnh viễn không có cách nào lý giải.
Tỷ như Bạch Khởi Nhiên hiện tại, hắn ta vươn một ngón tay, ngang ngược chỉ vào Mạc Vân Quả, căm giận nói: “ Người phụ nữ này sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Mạc Vân Quả:?
Khúc Viêm có chút không kiên nhẫn nhìn Bạch Khởi Nhiên, vốn dĩ hắn cùn muốn xem ánh mắt nhìn người của nguyên chủ thế nào, mới có thể thích Bạch Khởi Nhiên, hiện tại xem ra, ánh mắt của nguyên chủ quả thật không tốt.
Trong ánh mắt Bạch Khởi Nhiên, tràn ngập tham lam, gương mặt kia tuy rằng tuấn tú, lại che kín khói mù, thực sự làm người ta thích không nổi.
Khúc Viêm nhăn mày, muốn đuổi người, lại thấy Bạch Khởi Nhiên sải bước về phía trước, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Mạc Vân Quả, không e dè cầm lấy đũa của cô, trực tiếp gắp đồ ăn ăn.
Mạc Vân Quả:……
Khúc Viêm:…… Cái quỷ gì?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...