Edit: Linhlady
Với sự hiểu nhầm này Cảnh Khải Thiên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cũng may hắn cũng không thèm để ý chuyện này, chỉ thoáng buồn bực một lúc, đồng thời đối với việc nên “Dạy dỗ” Mạc Vân Quả cảm thấy hứng thú hơn một chút mà thôi.
Quần chúng ăn dưa trong phòng phát sóng thấy Cảnh Khải Thiên bày ra vẻ ta đay, mỗ đại thần tâm lý học cuối cùng cũng có thể lý giải vì sao tiến độ nhiệm vụ lại có thể tăng lên rồi.
“Tiểu Quả Quả, ta biết nhiệm vụ nên làm như thế nào.”
“Oa! Đại thần hiện thân, cầu phổ cập khoa học!”
“Mau mau mau! Nói cho chúng ta biết vì sao đi!”
“Các ngươi còn nhớ tới nội dung của bối cảnh không, Cảnh Khải Thiên không phải bị mắc kẹt ở Độ Kiếp Hậu Kỳ mấy trăm năm sao? Ta thấy không phải ở vấn đề thực lực, mà nó tâm cảnh hắn có vấn đề.”
“Tâm cảnh?”
“ Ừm, đây là một loại đồ vật thật huyền diệu, dựa theo cách nói của chúng ta, cái gọi là tâm cảnh, chính là một loại siêu thoát, ừm…… Giống như là một người có được lực lượng cường đại, thân thể lại không cách nào thừa nhận, chỉ có thể đem lực lượng giam cầm thu lại đủ để thân thể có thể có thể tiếp nhận nó.”
“Ta đoán thực lực của Cảnh Khải Thiên đã sớm có thể phi thăng, chỉ là do vấn đề ở tâm cảnh, lúc này mới không có phi thăng.”
“Mà mấu chốt tâm cảnh của hắn, hẳn là tiểu Quả Quả nhà ta.”
“ Dù sao Cảnh Khải Thiên tu chân nhiều năm như vậy, ta đoán hắn sớm đã bỏ qua hồng trần, mà mấu chốt của phi thăng, chỉ sợ là muốn hắn cảm nhận hồng trần một lần nữa, đạt được siêu thoát, mới có thể thành công phi thăng.”
“ Thật là huyền diệu, thứ ta nói thẳng, không nghe hiểu……”
“Phốc, ta cũng cái biết cái không 233333333333”
“Ta đại khái đã hiểu, dù sao ý tứ chính là tiểu Quả Quả nhà ta có thể từ trong tâm cảnh ảnh hưởng đến Cảnh Khải Thiên phi thăng~”
“Trên lầu tổng kết sâu sắc! Trực tiếp nói như vậy thì không tốt hơn sao ~ nói như vậy nhiều làm gì!”
“…… Khụ khụ, ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi 23333333333333”
Không thể không nói, người trong phòng phát sóng trực tiếp rất hữu dụng, tuy rằng không có đoán được toàn bộ, lại cũng đoán được đại bộ phận, ít nhất đã biết nên dùng phương pháp nào để hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Vân Quả cũng vừa lúc thấy được một đoạn này, tuy rằng không rõ mình làm sao lại có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của Cảnh Khải Thiên, nhưng chỉ cần nàng ngoan ngoãn đợi, nhiệm vụ tự nhiên có thể hoàn thành đi?
Nghĩ đến đây Mạc Vân Quả tỏ vẻ, nhiệm vụ ở thế giới này, thật sự hảo nhẹ nhàng! (~ ̄▽ ̄)~
Cảnh Khải Thiên nhìn Mạc Vân Quả vẫn ngồi ngây ngốc một chỗ, trong lòng thở dài một hơi, bên ngoài lại bày dáng vẻ hài hước.
“Tiểu nghịch ngợm, ngươi sao lại phát ngốc rồi, là đang nghĩ tới ta sao?”
“ Ừ.” Mạc Vân Quả gật đầu, thật đúng là đang nghĩ về hắn, nghĩ như thế nào mới có thể đem nhiệm vụ hoàn thành.
Cảnh Khải Thiên sửng sốt, bị sự ngay thẳng của Mạc Vân Quả làm kinh ngạc một chút, hắn đánh giá Mạc Vân Quả, trong lòng phỏng đoán tiểu nghịch ngợm này thích hắn sao?
Đúng vậy đi? Đúng vậy đi?!
Cảnh Khải Thiên có chút không xác định, y theo tính cách không màng thế sự của tiểu nghịch ngợm, lại có thể thích hắn sao?
Cảnh Khải Thiên có chút bất đắc dĩ, quả nhiên a, loại vô hình thích người ta mới là điểm chết người.
“Tiểu nghịch ngợm, muốn ăn cái gì không? Ta mang ngươi đi nha!”
Cảnh Khải Thiên không rối rắm thêm nữa, trực tiếp bế Mạc Vân Quả lên hỏi.
Mạc Vân Quả lắc đầu, nàng rất no, không muốn ăn cái gì cả.
Nhưng mà Cảnh Khải Thiên lại trực tiếp xem nhẹ cái lắc đầu của Mạc Vân Quả, ôm Mạc Vân Quả đến một tửu lâu.
Bên trong tửu lâu, Cảnh Khải Thiên ôm Mạc Vân Quả trực tiếp ngồi ở sảnh lớn, không ít người nhìn tổ hợp một lớn một bé bằng đôi mắt tò mò.
Cảnh Khải Thiên cũng mặc kệ ánh mắt những người đó, ôm Mạc Vân Quả gọi một ít đồ ăn, sau đó vui sướng hài lòng chọc khuôn mặt mũm mĩm của Mạc Vân Quả chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...