Edit: Linhlady
- ------------------------🍀
Tuy rằng không biết thanh tâm đan là thứ gì, nhưng cứ có hai chữ “Cực phẩm”, có thể thành công khiến đại đa số người cam tâm tình nguyện bỏ tinh nguyên.
Đại lục này to lớn, vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Cho nên cho dù bản thân chưa từng nghe qua tên “Thanh tâm đan” trân quý ra sao, mọi người tranh nhau tìm kiếm vé vào nhà đấu giá, dù không thể mua được nhưng cũng có thể nhìn qua nó ra sao.
Cố Khinh Thước không hề hay, biết thanh tâm đan kia tạo ra oanh động như thế nào, làm xong tất cả mọi việc hắn nhanh chóng trở về nhà, thấy trên giường gồ lên một cục nho nhỏ, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn đi qua đi, thật cẩn thận xốc chăn, nhìn Mạc Vân Quả cuộn mình lại ngủ, trong mắt xẹt qua một tia ý cười.
Trong phòng còn một ít “Cỏ dại”, Cố Khinh Thước cũng không dọn dẹp chúng.
N
ếu đây là đồ đại Bạch nhà mình mang về, nhất định sẽ có tác dụng riêng của nó, hắn chỉ là gà mờ, cũng không dám đụng lung tung nhỡ đảo lộn thảo dược của cô.
Dù sao hắn cũng tận mắt thấy đại Bạch biến những thảo dược kia thành đan dược.
Cố Khinh Thước cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn xốc chăn, thật cẩn thận bò lên trên giường, sau đó thoả mãn ôm đại Bạch ngủ.
Quần chúng trong phòng phát sóng trực tiếp thấy tất cả mọi chuyện:…… Cầm thú! Lại dám bò lên trên giường tiểu Quả Quả! Hu hu hu…… Bọn họ cũng muốn ôm tiểu Quả Quả mềm mại đáng yêu ngủ!
S
áng sớm hôm sau, Cố Khinh Thước đã sớm tỉnh lại, hắn nhìn đại Bah còn ngủ say, suy nghĩ xem làm cách nào mới đánh thức đại Bạch được.
Nếu cứng rắn đánh thức, đại bạch sẽ khóc đi? Ừ…… Sẽ khóc đi?
Quần chúng xem phát sóng trực tiếp:...… Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ đập ngươi vài cái thôi!
Cố Khinh Thước không đành lòng đánh thức Mạc Vân Quả, chỉ có thể ghé vào nơi đó, lẳng lặng nhìn bản mạng thú nhà mình.
Vì thế, khi Mạc Vân Quả tỉnh lại, đập vào mắt cô là một khuôn mặt phóng đại.
Mạc Vân Quả:……
Phảu ứng của thân thể vĩnh viễn nhanh hơn so với suy nghĩ, một bóng đen loé qua, chỉ thấy Cố Khinh Thước la lên một tiếng, sau đó bụm mặt nhảy xuống giường.
Cố Khinh Thước:…… Đại Bạch nhà mình cũng có tính khí khi mới rời giường!
Mạc Vân Quả nhìn móng vuốt của mình, ừ…… Thực sắc bén.
Nhưng mặc dù như vậy, cô cũng không thể cào rách da của Cố Khinh Thước, chỉ hơi hơi xước da thôi, xem ra da mặt của Cố Khinh Thước so với suy nghĩ của cô còn dày hơn.
Cố Khinh Thước thấy mặt hơi đau rát, tuy rằng không chảy máu nhưng cũng xước chút da.
Cố Khinh Thước biết thân thể của mình có bao nhiêu cường hãn, ngay cả mãnh thú cấp tám cũng không thể một lần cào đã rách da, thế nhưng đại Bạch nhà hắn chỉ cào một cái thôi đã xước da rồi!
Có thể nói, đại Bạch nhà hắn rất cường hãn!
Trong lòng Cố Khinh Thước vô cùng kinh hỉ, không ngờ bản mạng thú của hắn lại hung hãn như vậy.
Ngắn ngủn một buổi sáng, một người một thú đại khái đều hiểu được thực lực của nhau.
Cố Khinh Thước tùy ý xoa xoa mặt, sau đó lại lấy ra một khối bánh nướng lớn gặm, hắn biết đại Bạch nhà hắn vô cùng ghét thứ này, cho nên hắn tự mình ăn thôi.
Chờ hắn kiếm được tinh nguyên, hắn nhất định sẽ mua cho đại Bạch rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon! Hắn thề!
Sau khi Cố Khinh Thước ăn xong bánh nướng, hắn ôm Mạc Vân Quả đi về phía rừng rậm Mãng Hoang, hi vọng có thể săn bắt một ít mãnh thú hoặc có thể tìm ít thứ cho đại Bạch?
Mà Mạc Vân Quả dường như cũng biết mục đích của Cố Khinh Thước, cô cũng không ngăn cản, trải qua chuyện tối hôm qua luyện đan, cô cảm thấy đó là thứ tốt, cho nên hôm nay cô phải tìm một ít đan dược, trở về dạy Cố Khinh Thước luyện đan.
- ------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...