Edit:Linhlady
Ở nơi này cương thi cùng nhóm thực vật là vô tận, mỗi ngày lặp lại đi lặp lại chỉ có một hoạt động.
Chúng nó chiến đấu với nhau, cũng chỉ là tạo ra niềm vui cho vị tiên nhân kia mà thôi.
Sau đó, tiên nhân kia phiền chán, cũng bỏ không nơi này.
Mà nơi này, ngoại trừ không ngừng đánh nhau, cũng không có hoạt động khác, cho nên người ta đều gọi nơi này là nơi vô vọng.
Không có hi vọng, không có tử vong, không có sinh ra, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc......
Mạc Vân Quả lần đầu tiên biết được, thì ra nơi này gọi là nơi vô vọng, Đoàn Tử đối với thế giới này giới thiệu gần như chỉ dừng lại ở bên trong《 thực vật đại chiến cương thi 》.
Tô Chi Cảnh nhìn Mạc Vân Quả không nói lời nào, nhướng mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười sâu xa.
"Để ta đoán xem? Hừm?"
Tô Chi Cảnh tùy tay cuốn một lọn tóc dài của mình, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú.
"Là ta gia tộc ngươi để ngươi tới tìm kiếm ta? Cũng hoặc là......"
Tô chi cảnh liếm liếm môi, mới tiếp tục nói: "Nam nhân kia phái ngươi tới? Hử?"
Mạc Vân Quả:...... Cũng không biết ngươi đang nói cái gì.
Tô Chi Cảnh quan sát thấy Mạc Vân Quả vẫn không có gì thay đổi, sắc mặt trầm xuống, khí thế trên người lập tức bành trướng ra.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, Mạc Vân Quả có thể cảm giác được trên người Tô Chi Cảnh phát ra áp lực cực lớn, đây là chuyện cô chưa từng được trải nghiệm.
Không khí đọng lại, Tô Manh Manh mở to mắt, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn lựa chọn cắn cắn ngón tay mũm mĩm, không nói lời nào.
Thật lâu sau sau, Tô Chi Cảnh khẽ cười một tiếng, thanh âm có chút mị hoặc.
Tay dài mảnh dẻ của hắn đè lên môi, phát ra thanh âm mỹ diệu.
"Nếu không chịu nói, ta đây cũng không miễn cưỡng ngươi."
Tô Chi Cảnh vươn đầu lưỡi khẽ liếm ngón tay, đầu lưỡi màu đỏ chạm vào đầu ngón tay màu nhợt nhạt, tạo thành màu sắc đối lập.
Đổi lại là người khác khi thấy một màn này, nhất định tâm thần tan rã, tỷ như nói quần chúng phòng phát sóng trực tiếp trực tiếp quỳ liếm thịnh thế mỹ nhan......
Mà Mạc Vân Quả chỉ nghiêng nghiêng đầu, nhìn Tô Chi Cảnh cùng Tô Manh Manh, không nói lời nào, thân thể cương thi xấu xí cùng thân thể hoàn mỹ kia tạo thành hai sắc thái đối lập.
"A a a! Làm sao bây giờ! Cảm giác Tô Chi Cảnh là đại phôi đản! Nhưng mà! Thật soái thật soái a!"
"Xong rồi xong rồi, ta vẫn luôn cho rằng mình không phải nhan khống, nhưng hiện tại...... A a a! Tô Manh Manh quá manh a!"
"A a a! Tô Chi Cảnh khí thế không khỏi quá cường đi? Mấu chốt nhất đó là! Đây giống như có khí chất của vai ác trong tiểu thuyết!"
"Làm sao đây! Ta phải đi gom fan!"
"Các ngươi chẳng lẽ quên mất tiểu Quả Quả nhà ta sao...... Nàng thật đáng thương đó......"
"Nhớ rõ mà! Chỉ là...... Tô Chi Cảnh thật sự rất soái ( mặt ủy khuất)."
"Ta ta ta! Ta là thiệt tình đau lòng tiểu Quả Quả nhà ta, nhưng mà...... Ta bị Tô Chi Cảnh mê hoặc tâm trí, đều do Tô Chi Cảnh ( ta phát bốn!)"
Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp đủ các loại tranh luận nói Tô Chi Cảnh soái, càng thêm nghiêm túc nhìn Tô Chi Cảnh, đó là, cô không hề có cảm giác như bọn họ nói, các cảm giác nhào lên quỳ liếm.
Tô Chi Cảnh cắn ngón tay của mình, hàm răng bén nhọn lập tức cắn rách da, từ đầu ngón tay nhỏ một giọt, máu không rơi xuống đất mà lơ lửng trong không trung.
"Máu này tặng cho ngươi, nếu có một ngày, ngươi có thể rời khỏi thế giới này, trở lại thế giới kia, như vậy ngươi có bất kì khó khăn gì, chỉ cần cầm nó tới cầu ta, ta định sẽ thỏa mãn ngươi."
Tô Chi Cảnh nhàn nhạt nói, mặt mày chỉ có vẻ đạm mạc.
- ------
Edit: Ta chỉ có một tò mò thôi, khi anh kia tỉnh dậy là mặc quần áo chưa, moaz haha......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...