Edit:Linhlady
Bạch Hiên không nhìn được biểu tình trên mặt Đào Ngải Linh lúc này, nhưng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được khác thường của cô ấy.
Đối với tất cả mọi thứ trong căn phòng này hắn vô cùng quen thuộc, chỉ cần một chút biến hóa thôi, cũng đủ cho hắn chú ý.
Bạch Hiên có thể cảm giác được trước mặt hắn có một đoàn nhiệt khí đang tiến lại gần.
Nhiệt lượng kia giống như muốn làm hắn bỏng rát, đây là lần đầu tiên Bạch Hiên cảm giác được ấm áp.
Trong lòng hắn tràn đầy kinh hỉ, tuy rằng không nhìn xem được là chuyện gì xảy ra, nhưng loại ấm áp này mang cho hắn cảm giác rất tốt.
"Cô giáo, cô mang gì lại đây sao?" Là thứ gì, có thể ấm áp như thế?
Đào Ngải Linh nghe thấy Bạch Hiên hỏi như vậy, sửng sốt một chút, mang theo thứ gì? Cô ấy không có mang thứ gì a.
Khuôn mặt Đào Ngải Linh một mảnh ửng đỏ, Cô ấy nhìn thấy chàng trai quan tâm mình, cảm thấy thân thể của mình một trận khô nóng, vốn đã nóng bây giờ lại càng nóng hơn.
Bạch Hiên nào biết đâu rằng hắn sở cảm nhận được độ ấm là từ trên người Đào Ngải Linh truyền đến, hắn thấy cô ấy không có trả lời, cho rằng cô ấy không tiện nói ra, cũng không truy hỏi đến cùng.
Sau đó, Đào Ngải Linh cũng giống trước kia, giúp Bạch Hiên làm phụ đạo tâm lý.
Thật ra, từ trước đến nay Đào Ngải Linh cảm thấy, chàng trai nhà mình không có bất cứ bệnh tật về tâm lý gì, nhưng người nhà Bạch gia mời cô lại đây, nói cái gì đều phải tiến hành can thiệp tâm lý với Bạch Hiên.
Đào Ngải Linh biết, người nhà Bạch gia sợ Bạch Hiên phát điên, với trí thông minh của hắn, nếu điên cuồng lên, như vậy đối với bọn họ mà nói, sẽ là một hồi tai nạn.
Bạch Hiên vẫn như cùng Đào Ngải Linh tùy ý trò chuyện, tâm tư của hắn từ trước đến nay thấu triệt, làm sao lại không hiểu được chút tâm tư nhỏ kia của Bạch gia.
Nhưng từ trước đến nay hắn không có gì theo đuổi, chỉ cầu có thể an ổn vượt qua cả đời này.
Bạch Hiên biết, cho dù hắn cỡ nào có tài hoa, hắn đều là một người mù, người mù nhìn không thấy thế giới.
Chỉ cần một điểm này, có thể hủy đi mọi nỗ lực của hắn.
Bạch Hiên khẽ cười một tiếng, xem, trời cao không công bằng như thế, mà hắn, lại cũng không thể nề hà.
Đào Ngải Linh nhìn nụ cười ủa người trước mặt, đau lòng vươn cánh tay ra, đến nửa đượnglại đột nhiên dừng lại.
Cô ấy lấy tư cách gì an ủi hắn đây? Cô ấy với hắn mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Mạc Vân Quả nhìn hai người tiếp xúc, cái đuôi nho nhỏ khẽ vẫy qua vẫy lại.
Ở trong mắt Mạc Vân Quả, hai người này quả thực có bệnh! Còn bệnh cũng không nhẹ.
Rõ ràng cô gái kia có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng cố tình lại chịu đựng.
Đến nỗi Bạch Hiên sao......
Mạc Vân Quả giật giật thân mình, người này tự đem bản thân mình làm đau!
"Ô ô ô...... Ta giống như thấy được một màn ngược luyến."
"Lầu trên quá khoa trương, hai người bọn họ tổng kết lại được là, một người có tình không nói, một người lại không tự biết mình có tình."
"Cho nên a, nhân sinh a, nào có nhiều thời gian do do dự dự như vậy?"
"Dù sao ta cảm thấy nhiệm vụ tiểu Quả Quả lần này khẳng định có thể thành công, không giống trước thế giới, quả thực quá hố cha!"
"Lại nói tiếp, ta cũng thật ra tò mò tiểu Quả Quả sẽ yêu một người như thế nào nhỉ?"
"Đúng vậy đúng vậy, tiểu Quả Quả, ngươi nếu như gặp được người mình thích ngươi sẽ thế nào đây?"
"Hắc hắc hắc, thật chờ mong đáp án của tiểu Quả Quả ~"
Mạc Vân Quả nhìn vấn đề của phòng phát sóng trực tiếp, nghiêng nghiêng đầu, người mình thích? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?
"Ăn."
Mạc Vân Quả lạnh lẽo trả lời, dù sao ở trong mắt đồ tham ăn, cái gì cũng đều có thể ăn.
- ------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...